Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1687: Hắc Sa tướng quân

Lục Trần ngồi trong phòng đang chờ kẻ địch mắc câu, đột nhiên nhướng môi tạo thành một độ cong nghiền ngẫm: “Đến nhanh vậy sao.”
Qua giọng điệu của ông chủ khách điếm, Lục Trần không khó nhận thấy khi mình lấy linh tinh ra thì đồng nghĩa mình đã trở thành “cái bánh thơm ngon” trong mắt một số cường giả tại thành trì này, chắc chắn sẽ có người tới tìm hắn nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.
Rầm!
Cửa phòng nổ tung vỡ tan tành, một bóng người hùng hổ xông vào phòng, quanh người nổi lên trận cuồng phong, toàn bộ bàn ghế trong phòng đều bị thổi bay lên không trung.
Giây sau, những bàn ghế này bị giam tại không trung, không nhúc nhích, khung cảnh vô cùng quỷ dị, thời gian như đang ngừng trôi.
Thực tế thì không phải vậy, đây là lực lượng lĩnh vực của nam tử mập mạp.
Nam tử mập mạp mở lĩnh vực, có thể khiến những người hoặc vật thể bên trong lĩnh vực hình thành trạng thái bất động tuyệt đối.
Đôi mắt tham lam của nam tử mập mạp nhìn Lục Trần, hắn vội hỏi: “Tiểu tử, ngươi chính là người có được linh tinh.”
Nam tử mập mạp không chờ Lục Trần trả lời, một sợi thần niệm đâm mạnh vào nhẫn không gian của Lục Trần, không cần người kia trả lời, hắn có thể tự tìm.
Thế nhưng nam tử mập mạp nhíu mày, vì hắn phát hiện mình không tài nào xuyên qua cấm chế của đối phương.
Thần niệm của người thanh niên này mạnh đến nhường nào chứ.
Lách cách!
Không gian đột nhiên vang lên tiếng lách cách như gốm sứ vỡ vụn, lĩnh vực lỏng ra, toàn bộ những băng ghế bị cố định trên không trung đều rơi xuống đất. Nam tử mập mạp lập tức biến sắc, thanh niên này thế mà cũng là Thần Vương, mà còn lĩnh ngộ đạo không kém gì hắn.
Tuy nhiên hắn vẫn đã tu hành đến Thần Vương cực hạn, lạnh lùng hừ một tiếng, lực lượng trong cơ thể điên cuồng bung ra tăng cường sức mạnh của lĩnh vực.
Rất nhanh, hắn biết mình sai quá sai rồi, cho dù hắn dốc hết sức cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn lĩnh vực của mình vỡ vụn từng li từng tí.
Đồng tử của nam tử mập muốn lồi cả ra, một cơn ớn lạnh bao trùm lấy cơ thể hắn.
Sau khi hắn ra tay dùng lĩnh vực khống chế tất cả, thanh niên trước mắt không nhanh không chậm phóng thích lực lượng va chạm với lĩnh vực của hắn, hơn nữa còn làm lĩnh vực của hắn vỡ nát.
Chứng tỏ thực lực của đối phương mạnh hơn hắn không chỉ một cấp bậc mà thôi.
Nam tử mập lập tức kinh hãi hét lớn: “Tiền bối xin tha mạng, tiểu nhân có mắt không tròng, không nên gây chuyện với tiền bối.”
Lục Trần thích thú nhìn chằm chằm nam tử mập đang cầu xin tha, rất thưởng thức quá trình biến đổi biểu cảm của hắn từ tham lam, hung hăng sang cầu xin tha.
Nam tử mập thấy thanh niên nhìn mình chòng chọc với vẻ mặt đùa giỡn, từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán. Hắn hối hận phát điên, không nên nôn nóng muốn linh tinh như vậy. Thử nghĩ, nếu một người nắm giữ số lượng lớn linh tinh nhưng không sợ bị người ta để ý, chắc chắn kẻ đó phải có thực lực tuyệt đối.
Nếu như hắn tiếp xúc một chút với đối phương, thăm dò sơ lực lượng thì sẽ không đến nỗi xuất hiện tình huống bị động như thế này.
Bây giờ sống chết của hắn hoàn toàn nằm trong một ý niệm của đối phương.
Khi cảm nhận được cơ thể đã tự do, nam tử mập ngồi phịch xuống đất thở hồng hộc. Một chốc sau, hắn hơi ngẩng đầu, trong mắt ít nhiều chứa đựng sợ hãi: “Đa tạ tiền bối đã nương tay.”
Lục Trần đứng dậy, nhìn chằm chằm hắn: “Ta hỏi ngươi vài chuyện, thành thật trả lời.”
“Tiền bối, ta nhất định sẽ nói mọi điều ta biết.” Nam tử mập rất thức thời đáp.
“Ta hỏi ngươi, ngươi có biết tế đàn do Bàng Vân đạo tổ bố trí ở đâu không?” Lục Trần hỏi.
Nam tử mập lập tức trố mắt với vẻ ngập tràn khó tin, chỉ vỏn vẹn một câu nói đó đã cho hắn nhận ra rằng thanh niên trước mắt không phải người ở Thâm Uyên giới, mà đến từ Thần giới.
Đối với Thần giới, đương nhiên họ nghe qua, Bàng Vân đạo tổ cư ngụ ở Thâm Uyên giới, một hơi hút sạch linh khí của Thâm Uyên giới, xem như đã cắt đứt tất cả đường sống của người tu hành.
Người bản địa Thâm Uyên giới bọn họ từng thử rời đi, nhưng mỗi lối ra đều có con rối của Bàng Vân đạo tổ nắm giữ, hoàn toàn không ra được. May là Bàng Vân đạo tổ để mặc họ tự sinh tự diệt, chẳng đoái hoài đến họ, nếu Bàng Vân đạo tổ muốn nuốt luôn họ thì Nhân tộc sớm đã bị diệt gọn rồi.
“Đang hỏi ngươi đấy.” Mắt Lục Trần lạnh lẽo.
Nam tử mập hoàn hồn, vội đáp: “Vãn bối không biết chuyện này, dù sao Bàng Vân đạo tổ chinh phục cùng lúc mấy thế giới, bọn ta cũng không biết ở đâu, nhưng tiền bối có thể đến thành Hắc Sa xem thử, Hắc Sa tướng quân là tâm phúc của Bàng Vân đạo tổ, sẽ biết rất nhiều tin tức đấy.”
Trong mắt Lục Trần đầy lạnh lẽo: “Ngươi muốn ta đi chịu chết à.”
Lục Trần dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được, nếu là tâm phúc con thằn lằn lớn kia thì ít nhất hắn sẽ có tu vi Tạo Giới cảnh.
Nam tử mập nói ngay: “Tiền bối, vãn bối chỉ là nhân viên tầng dưới chót, không hiểu rõ dị tộc, nếu tiền bối muốn tìm đáp án thì chỉ có thể đến thành Hắc Sa thôi.”
Sắc mặt Lục Trần âm tình bất định, nam tử mập lí nhí: “Tiền bối đừng lo lắng, nghe nói Hắc Sa tướng quân chinh chiến bên ngoài trong thời gian dài, trên cơ bản luôn không có mặt trong thành Hắc Sa, với tu vi của tiền bối đủ để đi ngang tại thành Hắc Sa, điều tra những gì mình muốn biết rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận