Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1000 - Trấn Nguyên tử khủng khiếp



Chương 1000 - Trấn Nguyên tử khủng khiếp




- Hỗn - Độn - Thần - Pháp.
Lục Áp đạo nhân gằn từng chữ nói, đôi mắt đều tỏa sáng, đang khiếp sợ nhìn chằm chằm Diệp Hiên, khi hắn nói hết lời, khắp nơi ồ lên tiếng, ngay cả sắc mặt của mấy vị Chuẩn Thánh khác cũng biến đổi.
- Cái gì gọi là Hỗn Độn thần pháp?
Vạn Tượng lão tổ khiêm tốn thỉnh giáo, dù sao hắn cũng mới vào Chuẩn Thánh, chỉ ngẫu nhiên nghe qua Hỗn Độn thần pháp, nhưng lại không biết đây là loại đại thuật gì.
- Hỗn Độn thần pháp, thuật pháp của thiên ngoại, không câu nệ pháp tắc tam giới, có lực lượng to lớn khủng bố không cách nào tưởng tượng được, chỉ là Hỗn Độn thần pháp cực kỳ thưa thớt ở tam giới, Diệp Hiên lấy được từ nơi nào?
Phong Đô đại đế nhíu mày, âm thanh tràn đầy khó hiểu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên mơ hồ xẹt qua vẻ nặng nề.
- Hỗn Độn thần pháp thì như thế nào, ở trước mặt vô song đại thuật của Yêu tộc ta, nhất định phải trấn giết ngươi giữa trời và đất.
Đế Tuấn khinh miệt gầm nhẹ, ngay cả Diệp Hiên thi triển ra Hỗn Độn thần pháp thì hắn cũng không sợ hãi, bởi vì hắn là Yêu tộc Thiên Đế, càng là một vạn cổ kỳ tài, có thể nói là nhân vật kinh thái tuyệt diễm nhất Yêu tộc.
Yêu tộc có một trăm lẻ tám bí pháp, hắn đều tu thành tất cả, hơn nữa càng có thể dễ dàng đánh ra, không người nào có thể ngăn cản bí pháp thần thông của hắn, đây là tự tin vô địch của hắn, cũng là nội tình để hắn đặt chân vào tam giới, nếu không Đế Tuấn hắn làm sao có thể trở thành một trong hai đại Thiên Đế yêu tộc?
Hai đại Thiên Đế giằng co trên hư không, một hồi đại chiến kinh thiên sắp bộc phát, hai đạo đại thuật tuyệt thế đang tranh phong đối chọi, chỉ sợ sau một khắc sẽ hiện ra một màn hủy thiên diệt địa.
Bỗng nhiên, tại thời điểm quan trọng nhất, một bóng người đạp trời bay lên, sau đó bình tĩnh đứng ở giữa hai người, tử kim bát quái bào lại ở hơi khuấy động trong thiên địa đầy cuồng phong.
- Tụ Lý Càn Khôn.
Thay trời đổi đất, vạn vật tiêu thất, chuyện cực kỳ khủng bố xảy ra, chỉ thấy một ống tay áo che lấp thiên địa, hai đạo đại thuật tuyệt thế tán loạn, phương thiên địa này trong nháy mắt trở nên trong sáng, không còn bất kỳ lực lượng nào lưu lại.
Yên tĩnh, im lặng, im lặng như chết.
Khi một màn này hiện ra, Đại La khắp nơi hoảng sợ không nói nên lời, mấy vị Chuẩn Thánh đứng dậy, tất cả đều kinh hãi nhìn về phía hư không, một tia nặng nề xẹt qua đáy mắt mỗi người.
- Hay cho một Trấn Nguyên Tử, không hổ là Địa Tiên chi tổ!
Chúc Dung nắm chặt hai tay, âm thanh có chút run rẩy.
- Hay cho một Tụ Lý Càn Khôn, ngay cả hai đại Chuẩn Thánh ngưng tụ ra đại thuật tuyệt thế cũng có thể triệt tiêu, thủ đoạn của Trấn Nguyên Tử này thật lợi hại.
Phong Đô đại đế nặng nề lên tiếng.
- Trấn Nguyên Tử, ngươi có ý gì?
Bỗng nhiên, sắc mặt Đế Tuấn âm trầm, cất tiếng chất vấn Trấn Nguyên Tử, hắn đã bị Diệp Hiên khơi dậy lửa giận, vừa rồi lại càng điên cuồng so chiêu với Diệp Hiên, nếu không trấn giết Diệp Hiên tại đây, làm sao có thể tiêu tan mối hận trong lòng hắn?
Nhưng hết lần này tới lần khác Trấn Nguyên Tử chen ngang một cước, làm sao không để cho Đế Tuấn càng giận.
- Hôm nay là Nhân Sâm quả hội, cũng không phải nơi hai vị đạo hữu đại chiến, nếu hai vị đạo hữu thật muốn quyết quyết sinh tử, kính xin chờ thịnh hội chấm dứt tìm một nơi tái chiến, nếu không đừng trách bần đạo sẽ tức giận mà ra tay.
Trấn Nguyên Tử không còn tươi cười trên mặt, khuôn mặt của hắn dần dần chuyển lạnh, một tia sáng tối nghĩa không rõ nở rộ quanh thân, càng làm cho phương thời không thiên địa này vặn vẹo, tay đong đưa phất trần, càng có thánh quang cực kỳ đáng sợ tràn ra.
- Ừm?
Trấn Nguyên Tử hiển lộ tu vi, sắc mặt Đế Tuấn đại biến, đầu óc vốn bị tức giận tràn ngập trong nháy mắt thanh tỉnh, trong đầu càng vang lên lời của Đông Hoàng Thái Nhất trước khi đi.
- Hiền đệ, ngươi phải ngàn vạn lần nhớ kỹ, tuyệt đối không được đắc tội Trấn Nguyên Tử kia, càng phải nói tốt mời hắn tham gia Vạn Yêu đại hội.
- Đại ca, chỉ là một Trấn Nguyên Tử, vì sao đại ca lại coi trọng hắn như vậy?
- Chuyện cũng không đơn giản như mặt ngoài, Trấn Nguyên Tử này là Địa Tiên chi tổ, trải qua mấy đại kiếp nạn vẫn sừng sững thế gian, ngươi nhớ kỹ không thể đắc tội với hắn.
Lời dặn dò của Đông Hoàng Thái Nhất vang lên trong đầu Đế Tuấn, rốt cuộc cũng làm cho hắn tỉnh táo lại, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Hiên một cái, trực tiếp thu lại yêu quang quanh thân, một lần nữa trở lại Ngũ Trang quan.
- Tiểu hữu, kính xin cho bần đạo một cái mặt mỏng, không nên lại phân tranh.
Trấn Nguyên Tử ra một thủ ấn đạo gia cười thiện ý nói với Diệp Hiên, Diệp Hiên chậm rãi gật đầu, cũng thu khí thế của bản thân lần nữa trở về Nhân Sâm quả hội, chỉ là không ai nhìn thấy đáy mắt Diệp Hiên xẹt qua một tia kinh nghi, chứng minh tâm tình của hắn cũng không bình tĩnh.
Trong Ngũ Trang quan.
Mọi người một lần nữa ngồi xuống, chỉ là không còn sát khí lúc trước, nhưng bầu không khí có chút áp lực.
- Hừ.
Bỗng nhiên, Đế Tuấn hừ lạnh thành tiếng, liếc mắt nhìn Diệp Hiên, khóe miệng lộ ra cười lạnh nói:
- Nếu vị Diệp Thiên Đế này cũng đã có mặt, các vị đạo hữu đều đã truyền pháp truyền đạo, không biết Diệp Hiên ngươi có nên giảng giải một chút về những gì đã học hay không?
Hiển nhiên, hai người đã đánh ra lửa giận, chỉ là ngại mặt mũi Trấn Nguyên Tử, Đế Tuấn cũng chỉ có thể tạm thời ngừng đại chiến với Diệp Hiên, nhưng điều này cũng không có nghĩa hắn sẽ không nhằm vào Diệp Hiên, giờ phút này lại càng châm chọc Diệp Hiên.
- Ngươi sẽ chết rất thảm.
Diệp Hiên mỉm cười với Đế Tuấn, trực tiếp mỉa mai, sau đó trực tiếp đi tới dưới tàng Nhân Sâm thụ trong ánh mắt đầy âm trầm của Đế Tuấn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận