Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1932: Ánh sáng đom đóm cũng dám tranh nhau phát sáng cùng hạo nguyệt?

Chương 1932: Ánh sáng đom đóm cũng dám tranh nhau phát sáng cùng hạo nguyệt?
Diệp Hiên làm như vậy chẳng phải là muốn nhất chiến cùng Xích Viêm đạo nhân, dù sao Xích Viêm đạo nhân này cũng không kém gì Cửu Sơn tán nhân, là một người cực kỳ khủng bố, có lẽ càng sẽ muốn mệnh Diệp Hiên?
Kỳ thực đáp án rất đơn giản.
Không nói Thương Hoài Diệt là người của Bất Tử thiên điện, cũng không nói khúc mắc giữa Diệp Hiên cùng Bất Tử Thiên Chủ, vỏn vẹn chỉ là không bại lộ thân phận của mình, hôm nay Diệp Hiên nhất định phải làm thịt Thương Hoài Diệt cùng Xích Viêm đạo nhân.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Thương Hoài Diệt đã chú ý tới hắn, mặc dù bây giờ đối phương không nghĩ ra hắn là ai, nhưng nếu để Thương Hoài Diệt rời đi, về sau đối phương nhất định sẽ điều tra ra thân phận của hắn.
Chỉ cần đến lúc đó Thương Hoài Diệt cố gắng hồi tưởng một phen, nhất định có thể nghĩ ra chính
Đợi đến lúc đó, không chỉ là một tên Xích Viêm đạo nhân, Thương Hoài Diệt nhất định sẽ đem tin tức của mình mà truyền về Bất Tử thiên điện, đến lúc đó chỉ sợ Bất Tử Thiên Chủ sẽ đích thân đánh tới.
Cho nên, khi Diệp Hiên nhìn thấy Thương Hoài Diệt cùng Xích Viêm đạo nhân, bất kể hắn dùng loại thủ đoạn nào, đều muốn đem hai người lưu lại nơi đây, tuyệt đối không có khả năng để bọn hắn còn sống rời đi.
- Có lẽ người khác sợ Bất Tử thiên điện các ngươi, đáng tiếc trong mắt ta Bất Tử thiên điện không có gì hơn, mà tên phế vật nhà ngươi trong mắt thế nhân được xem là hạt giống chí cường, nhưng trong mắt của ta, nếu ta muốn nghiền chết ngươi, thì cũng giống như nghiền chết một con kiến không có gì khác nhau.
Diệp Hiên tàn khốc cười một tiếng, căn bản không có cho Thương Hoài Diệt giữ lại chút mặt mũi nào, trực tiếp nói hắn không ra cái gì.
Không sai Diệp Hiên cuồng vọng, mà thật sự là hắn không có đem Thương Hoài Diệt để vào mắt, dù tu vi đối phương cũng là Ngộ Đạo cảnh, càng là tu luyện Bất Tử Tiên Kinh, chiến lực một thân so với đồng cảnh còn cường đại hơn mấy lần.
Thế nhưng như vậy thì thế nào?
Thương Hoài Diệt cũng chỉ là đồng cảnh cường đại vô song trong mà thôi, nếu hắn đi chiến Lý Thương Thiên, căn bản sẽ không là đối thủ, mà từ đó cũng có thể nhìn ra cao thấp giữa Diệp Hiên cùng Thương Hoài Diệt.
- Ngươi quả nhiên rất ngông cuồng, cuồng vọng đến nổi không đem ta để vào mắt, vậy bản thánh tử liền nhìn xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh.
Ầm ầm!
Tịch diệt thần quang thông thiên quán địa, vô tận sát cơ cuốn ngược giữa trời, Thương Hoài Diệt bộc phát ra uy thế cực kỳ khủng bố, một thanh thần đao màu đen xuất hiện trong tay hắn, lực lượng sát phạt khủng bố đang không ngừng lấp lóe trên thân đao.
- Trảm!
Thương Hoài Diệt không có nói nhảm bất kỳ điều gì, chém ra một đao như muốn bổ đôi phương thiên địa này, tịch diệt đao mang khủng bố quá mức loá mắt, cũng khiến cho sắc mặt người trong sáu tông vây xem hãi nhiên.
Chuyện hôm nay quả thực đã phá vỡ nhận biết của bọn người trong sáu tông, từ khi nào mà lại một người cấp Vấn Đạo tam cảnh lại trở nên khủng bố như vậy, chẳng lẽ đây chính là chiến lực vốn có của hạt giống chí cường sao?
- Hoài Diệt trở về!
Bỗng nhiên, Xích Viêm đạo nhân nhướng mày, lên tiếng hét to đối với Thương Hoài Diệt, bởi vì từ khi hắn đi tới nơi này, hắn vẫn luôn quan sát Diệp Hiên.
Nhưng cuối cùng kết quả hắn nhận ra là, Diệp Hiên này là người không hề đơn giản, vậy mà cho hắn một loại cảm giác thần bí khó lường!
Hơn nữa. . . Hơn nữa. . . Diệp Hiên vậy mà cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm, mặc dù loại cảm giác nguy hiểm này cực kỳ nhỏ, mơ hồ như khiến người ta không phát hiện được, nhưng cảm giác này hoàn toàn chính xác là thật sự tồn tại.
Xích Viêm đạo nhân rất khiếp sợ, từ khi nào mà một người cấp Vấn Đạo tam cảnh vậy mà lại cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm?
Có lẽ một vài yêu nghiệt nghịch thiên sẽ cho hắn loại cảm giác này, nhưng Diệp Hiên không có danh tiếng gì, vậy mà cũng cho hắn loại cảm giác này?
Xoẹt!
Đối với Xích Viêm đạo nhân ngăn cản, Thương Hoài Diệt tuyệt không dừng lại, ngược lại đao thế càng khủng bố hơn mà chém xuống Diệp Hiên, hiển nhiên Diệp Hiên đã khiến hắn thật sự nổi giận.
Keng!
Bỗng nhiên, một tiếng kim thiết oanh minh truyền đến, một màn phát sinh kế tiếp, triệt để khiến Thương Hoài Diệt giật mình ngay tại chỗ, sắc mặt hắn cũng dần dần bắt đầu trở nên ngạc nhiên xấu hổ giận dữ.
Phát sinh cái gì?
Một đôi ngón tay!
Một đôi ngón tay trong suốt như ngọc, đang nhẹ khẽ kẹp ở thân đao, cho dù Thương Hoài Diệt không ngừng quan tâm tịch diệt đao mang trên thân đao, nhưng cũng không có chút tiến lên nào, chớ nói chi là một đao lưỡng đoạn Diệp Hiên.
- Giết!
Thương Hoài Diệt phẫn nộ gầm thét, tu vi thể nội cuồng bạo nở rộ, hai tay nổi gân xanh mà nắm chặt chuôi đao, tịch diệt thần quang cực kỳ khủng bố không ngừng quán chú thân đao mà đi.
Rất đáng tiếc!
Một đao kia của Thương Hoài Diệt vẫn là không có cách nào tiến lên, hai ngón tay Diệp Hiên kẹp lấy thân đao của hắn, ánh mắt nhìn về phía Thương Hoài Diệt tràn ngập vẻ khinh miệt.
Có lẽ Thương Hoài Diệt trong Vấn Đạo tam cảnh là chưa có địch thủ, càng được xưng là hạt giống chí cường, nhưng rất đáng tiếc là đụng phải Diệp Hiên.
Cùng là Vấn Đạo tam cảnh, Diệp Hiên đã có thể nghịch phạt Bất Hủ cảnh, mà đây chính là chỗ kinh khủng của Diệp Hiên, Thương Hoài Diệt làm sao có thể là đối thủ Diệp Hiên?
- Ngươi có biết, ngươi liền giống như một con ruồi ong ong không ngừng, thật khiến ta mười phần cảm thấy chán ghét.
Răng rắc!
Hai ngón tay Diệp Hiên kẹp lấy thân đao liền chấn động, chỉ thấy hắc sắc thần đao trực tiếp đứt thành hai đoạn, nhưng cái này còn chưa xong, Diệp Hiên vỗ ra một chưởng, trực tiếp khiến hư không truyền đến một tiếng nổ vang, cả người Thương Hoài Diệt đều bị Diệp Hiên đánh bay mà ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận