Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 247 - Cái gọi là thần linh (1)



Chương 247 - Cái gọi là thần linh (1)




Diệp Hiên là một người có ân tất báo, có thù đương nhiên không thể bỏ qua, mặc dù bây giờ Đông Doanh đã ngàn vết lở loét, nhưng thời gian trôi qua, Đông Doanh quốc cũng sẽ có một ngày hội khôi phục lại.
Làm việc phải làm đến cùng, giết người thì phải tru tâm, buông tha Đông Doanh đơn giản như vậy, đây cũng không phải là tác phong của Diệp Hiên hắn.
...
Trên Đông Hải, sóng biếc quay cuồng, Diệp Hiên sừng sững ở trên mặt biển, mặt mũi của hắn không có một gợn sóng, chỉ là quanh thân đang nở rộ lệ khí kinh khủng cực hạn, cũng để cho biển cả dưới chân hắn cuồng bạo lăn lộn.
Diệp Hiên thân là một tu tiên giả, càng là tu tiên giả Độ Kiếp kỳ, đối với việc hô phong hoán vũ này cũng rất tự nhiên, nếu đã các quốc gia phương tây không có khai chiến với Đông Doanh, vậy nói không chừng cũng chỉ có thể để cho hắn tự mình ra tay.
- Gió nổi lên!
Ô ô ô!
Diệp Hiên dùng hai tay vẽ tròn trên không, phù văn màu đỏ khắp nơi cuốn quanh người hắn, giữa thiên địa bỗng nhiên nổi lên cuồng phong khủng bố, trong nháy mắt làm cho Đông Hải vô tận sôi trào kịch liệt.
- Mưa tới!
Răng rắc!
Thiên địa hôn ám, mây đen hội tụ, trên bầu trời vô tận, lôi đình khủng bố giăng khắp nơi trong mây đen, lôi quang xanh thẳm xẹt qua bầu trời, để không gian nơi này chiếu rọi có như ban ngày.
Ào ào ào!
Mưa rào tầm tã, cuồng bạo rơi xuống, sóng lớn ngập trời cuốn qua không gian, trong sóng triều lật trời, quanh thân Diệp Hiên đang tỏa huyết quang thông thiên, mái tóc đen cuồng vũ trong giớn lớn, hắn giống như hóa thân thành thần ma, đang ở khuấy động phong vân vô biên, muốn chế tạo một trận tai nạn xưa nay chưa từng có.
- Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp.
Thông thiên động địa, rung động hoàn vũ, giọng Diệp Hiên tàn khốc vang lên ở tám phương thiên địa, hai tay hắn hội tụ phong vân đại thế, lôi kéo nước Đông Hải vô tận, nhấc lên những ngọn sóng to vạn trượng, cuồng triều cuốn tới cảng Đông Doanh.
Ùng ùng!
Nước biển lật trời, sóng triều mênh mông, sóng biển vạn trượng trong nháy mắt bao phủ rơi xuống cảng Đông Doanh, Quân Hạm dừng ở sát cảng biến thành cặn, còn có những tiếng kêu khóc từ bên cảng truyền đến.
Tiếng la khóc, tiếng kêu rên thảm thiết, tiếng khẩn cầu trời cao, làm Đông Doanh tuyệt vọng, sắc mặt Diệp Hiên vẫn không có một gợn sóng, càng không chút nhẹ dạ nào, hai tay đánh ra phù văn màu đỏ, cũng để cho sóng triều Đông Hải càng thêm mênh mông cuộn trào mãnh liệt.
Từng thành trấn bị dìm ngập, hàng nghìn hàng vạn sinh linh đang gào khóc, các âm thanh hội tụ vào một chỗ kia thê thảm tột cùng, đối mặt với trận tai nạn xưa nay chưa từng có này, Đông Doanh căn bản không thể nào ngăn cản.
...
Tại một không gian thần bí, một thanh kiếm dài ba xích trôi nổi giữa hư không, đang nở rộ linh quang đáng sợ.
Cung Bản Vũ Thiên khoanh chân mà ngồi, mặt mũi hắn vặn vẹo dữ tợn, đỉnh đầu lơ lửng một thanh kiếm dài ba xích, đang rưới lực lượng thiên linh cực kỳ đáng sợ vào hắn, một loại cảm giác như thân thể cũng bị căng bạo, làm cho Cung Bản Vũ Thiên muốn hét thảm thật to.
- Thiên Tùng Vân Kiếm, là bảo khí tiên thần luyện chế trong truyền thuyết, trong đó ẩn chứa lực lượng không cách nào tưởng tượng, nếu muốn được thanh kiếm này công nhận, ngươi sẽ phải bằng vào nghị lực của chính mình để qua được kiếp này.
- Sư... sư phụ... Ta... Ta thấy con dân của ta đang gào khóc... Bọn họ đang bị biển gầm bao phủ... Ta... Con dân của ta đang chết đi... Cầu xin ngài giúp bọn họ một chút....
Thiên Tùng Vân Kiếm có lực lượng cực kỳ đáng sợ, cũng để cho Cung Bản Vũ Thiên nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, càng nhìn thấy biển gầm cực kỳ kinh khủng đang không ngừng bao phủ thành trấn, hắn nhẫn nhịn đau đớn cực lớn, sớm lên tiếng khẩn cầu hư ảnh màu đen.
- Con trai của ta, ngươi phải nhớ kỹ mối hận thù này, bởi vì... Trận thiên tai này chính là do Diệp Hiên gây ra, bây giờ ngươi không cứu được bọn họ, chỉ cần ngươi có thể tiếp nhận được lực lượng của Thiên Tùng Vân Kiếm, mới có thể báo thù cho con dân của ngươi.
Hư hảnh màu đen gầm nhẹ, cũng để cho khuôn mặt Cung Bản Vũ Thiên trở nên vặn vẹo dữ tợn, miệng cuồng bạo rống giận, Thiên Tùng Vân Kiếm trên đỉnh đầu cũng tỏa ra hào quang, lực lượng cực kỳ đáng sợ tăng tốc quán chú vào trong cơ thể Cung Bản Vũ Thiên.
- Diệp Hiên, dù cho ta hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh, Cung Bản Vũ Thiên ta cũng nhất định phải ăn thịt của ngươi uống máu của ngươi.
Gân xanh quanh người Cung Bản Vũ Thiên nhúc nhích như giòi bọ, cơ thể của hắn đang bị phá toái, nhưng lại không ngừng hợp lại, máu tươi đưa nhuộm dần cơ thể hắn, liếc mắt nhìn lại, Cung Bản Vũ Thiên trông giống như ác quỷ đáng sợ từ trong địa ngục bò ra ngoài vậy.
...
Một trận biển gầm khủng bố bao phủ thủ đô Đông Doanh, còn có không biết bao nhiêu người Đông Doanh đang gặp nạn, những tòa kiến trúc sụp đổ, toàn bộ thủ đô Đông Doanh không một chỗ nào hoàn hảo.
Quốc không còn là quốc, nạn dân trôi giạt khắp nơi, hoàng thất Đông Doanh vô năng, triệt để khiến cho Đông Doanh tức giận, bọn họ phủ định hoàng thất Đông Doanh, một ít tướng lĩnh nắm quyền lớn, càng là cắt cứ một nơi tuyên bố độc lập ra.
Quyền lợi, là một thứ gì đó điên cuồng, phàm là tướng lĩnh Đông Doanh tay cầm trọng binh đều muốn trở thành chủ nhân mới của quốc gia này, một hồi nội chiến cũng khai hỏa ở trong trận tai nạn này.
Lửa đạn liền trời, chiến tranh khai mở, quân phiệt các nơi hỗn chiến lẫn nhau, còn có huyết hồn dị thú nằm vùng ở trong Đông Doanh Quốc, không ngừng biến Đông Doanh thành huyết thực mà thôn phệ, điều này cũng là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà, làm cho Đông Doanh Quốc không thể ngốc đầu.
...



Bạn cần đăng nhập để bình luận