Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 404 - Muốn soán vị



Chương 404 - Muốn soán vị




Tử Long Vương dữ tợn rít gào, trong nháy mắt hóa thành Tử Long vạn trượng, trong miệng phun ra một ngụm Khuê Âm Thủy, trực tiếp chém giết cùng Na Tra ở trên bầu trời vô tận.
Đến cấp độ này, nhiều lời cũng chỉ là nói nhảm, trăm vạn Yêu binh cuộn trào mãnh liệt đánh tới, yêu kỳ thông thiên lay động bầu trời, mười vạn thiên binh thiên tướng bố trí xuống Chu Thiên Tinh Đấu đại trận, hai phe nhân mã triệt để chiến đến cùng nhau.
Bầu trời đổ nát, tiên quang thê lương, yêu mang quán thiên.
Từ xưa đến nay tiên yêu đều bất lưỡng lập (*), một trận chiến này trực tiếp đánh đến thiên băng địa liệt sơn hà phá toái, triệu dặm thiên địa biến thành bụi, không biết bao nhiêu thiên binh thiên tướng cùng rất nhiều yêu loại đổ máu đầy trời.
(*) Hai bên đối nghịch không thể cùng lúc tồn tại.
...
Thiên Đình, Vị Ương cung.
Đạo tràng Đông Cực Đế Quân, cũng là chỗ ở bây giờ của Diệp Hiên.
Diệp Hiên ngồi trong Vị Ương Cung, một đôi pháp nhãn chiếu phá hư không, đang ngưng thần quan sát tràng đại chiến Thiên Đình cùng Hoa Quả Sơn này.
- Đế Quân, ngài quả nhiên thật có bản lãnh, chỉ là giết một Trường Sinh Tiên Tôn, đã khơi mào hai phe đại chiến, chỉ sợ lần này Xiển Giáo nhất mạch cùng những Yêu Vương Hoa Quả Sơn kia sẽ không chết không ngớt.
Triệu Công Minh âm hiểm cười nói.
- Bần đạo sao lại giết Trường Sinh Tiên Tôn?
Diệp Hiên thu hồi pháp nhãn, đôi mắt nhìn về phía Triệu Công Minh xẹt qua vẻ băng hàn.
Nhìn sắc mặt âm trầm của Diệp Hiên, Triệu Công Minh thông suốt tỉnh dậy, cười nịnh nói:
- Đúng đúng đúng, là bần đạo nói nhảm, Trường Sinh Tiên Tôn này chết ở trong tay Yêu Vương của Hoa Quả Sơn, không có bất kỳ quan hệ gì với Đế Quân ngài.
- Triệu Công Minh, ngươi phải nhớ kỹ, đan dược có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung được, nếu như có lần nữa, chớ trách bần đạo trở mặt.
Diệp Hiên âm trầm lên tiếng.
- Phải phải phải, tiểu tiên nhớ kỹ.
Triệu Công Minh không dám thờ ơ, khom người cúi đầu trước Diệp Hiên, tuy hai người đều là Thái Ất Kim Tiên, nhưng Triệu Công Minh lại biết, nếu vị Đông Cực Đế Quân trước mắt này muốn giết hắn, hắn tuyệt đối không phải đối thủ, dù sao lúc đối phương ở Thái Ất Huyền Tiên đã có thể cùng Dương Tiễn bất phân thắng bại.
Huống hồ, Triệt Giáo nhất mạch có thể phục hưng hay không, toàn bộ đều ký thác hy vọng ở trên người Diệp Hiên, điều này cũng khiến cho hắn không dám đắc tội Diệp Hiên.
- Đế Quân, hai phe đại chiến đã khai mở, kết quả cuối cùng chính là lưỡng bại câu thương, không biết bước tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?
Triệu Công Minh nghiêm mặt nói.
Mặt Diệp Hiên không một gợn sóng, chậm rãi lắc đầu nói:
- Chúng ta yên lặng quan sát biến hóa là được, chuyện nhức đầu bây giờ chắc là tên Ngọc Đế lão nhi kia, cho dù lửa giận của Xiển Giáo, hay địch ý của Hoa Quả Sơn, hắn thân ở trong đó nếu như giải quyết không được, đế vị của hắn sẽ tràn ngập nguy cơ.
- Đế Quân, chúng ta tuy từng hứa với ngài, sẽ giúp ngài đoạt đế vị Ngọc Đế, nhưng ngài phải biết, tu vi Ngọc Đế tuyệt đối không đơn giản, ta chỉ sợ....
Triệu Công Minh muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
- Ngươi nói tên Ngọc Đế lão nhi này tu vi kém cỏi nhất cũng là Đại La Kim Tiên, mà bây giờ ta chẳng qua chỉ là Thái Ất Kim Tiên, mặc dù đã khơi mào một trận chiến giữa Thiên Đình cùng Hoa Quả Sơn, nhưng nếu muốn lay động đế vị của hắn lại khó hơn so với lên trời?
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Tiểu tiên không dám.
Triệu Công Minh xấu hổ cười một tiếng, nhưng vẻ mặt trên mặt hiển nhiên cho là như vậy.
- Các ngươi đều sai.
Khóe miệng Diệp Hiên câu lên một nụ cười nhạt, ánh mắt nhìn về phía Triệu Công Minh lại đầy quỷ dị.
- Ngọc Đế lão nhi này kinh khủng nhất không phải của tu vi của hắn, mà lòng dạ cùng tâm cơ. Đường đường là chủ nhân Tam Giới, tu vi kém cỏi nhất cũng là Đại La Kim Tiên, nhưng chính là một người như vậy, mấy trăm ngàn năm nay hắn đều bất hiện sơn bất lộ thủy (*), ẩn nhẫn đối với quần tiên, phóng túng đối với Yêu Vương hạ giới, cũng đều có thể thản nhiên đối mặt với sự cười nhạo của chúng sinh tam giới.
(*) Ý nói những người không hiển lộ tài năng.
Nói đến đây, Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, tiếp tục nói:
- Ngươi có còn nhớ, năm đó tên hầu tử kia chẳng qua chỉ là Thái Ất cảnh nho nhỏ, lại ở trước mặt hắn đập nát Lăng Tiêu Bảo Điện, hắn lại sợ chui vào bàn cầu cứu Đa Bảo Như Lai của tây phương, chỉ là sự ẩn nhẫn này thôi, không có người nào có thể so sánh được.
- Đường đường Đại La Kim Tiên chí tôn tam giới, hắn muốn đánh giết tên hầu tử kia chẳng qua chỉ là một cái phất tay, nhưng lại có thể ẩn nhẫn tới mức như thế, đây mới là người đáng sợ nhất.
Nghe thấy lời Diệp Hiên nói, sắc mặt Triệu Công Minh tái nhợt, lúc này mới phát hiện Ngọc Đế khủng bố.
- Thiên địa nhân tam giới, Đại La Kim Tiên nói không nhiều, nhưng lại tuyệt đối không thiếu, Xiển Triệt hai giáo cũng đã có khối người, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác Ngọc Đế lại ngồi trên vị trí chủ nhân Tam Giới? Hoặc ngươi cho rằng Tam Thanh Thánh nhân, không muốn để cho môn đồ của mình ngồi trên cái vị trí này?
Diệp Hiên thẳng thắn nói, hắn vô cùng hiểu rõ, Ngọc Đế này nhìn như như mềm mại vô năng, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường người này, nếu không thì làm sao hắn có thể chưởng quản tam giới mấy trăm ngàn năm?
- Trận chiến hôm nay giữa Thiên Đình cùng Hoa Quả Sơn, nếu như ta không có đoán sai, cuối cùng Thiên Đình sẽ hoà giải cùng Hoa Quả Sơn, mà Ngọc Đế cũng sẽ tự mình thỉnh tội trước quần tiên Xiển Giáo, da mặt của Ngọc Đế hắn căn bản là không có biên giới. Ngọc Đế dù sao cũng là chủ nhân Tam Giới, hắn tự mình thỉnh tội trước Xiển Giáo nhất mạch, mặt mũi này, Xiển Giáo nhất định phải cho.
Diệp Hiên chắc chắc nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận