Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 517 - Lao tù hắc ám



Chương 517 - Lao tù hắc ám




- Ta nhớ ra rồi, ta là Diệp Hiên, ta từ nhân gian đến, truy sát Dương Tiễn trăm triệu dặm, ta cùng Đại La Kim Tiên chiến một trận ở Thiên Giới, dẫn thiên ma nhập thể, cuối cùng mà vẫn lạc, nhưng mà… ta đã chết rồi sao? Hoặc có lẽ là ta còn chưa chết?
Một luồng hắc ám kia bồi ở bên cạnh Diệp Hiên, hắn đứng dậy trong bóng tối, mờ mịt nhìn lao tù hắc ám xung quanh, một chút linh quang chậm rãi tập trung trong mắt hắn, những gương mặt mặt xuất hiện trong đầu óc của hắn, càng làm cho khí tức quanh người hắn trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Dương Tiễn! Ngọc Đỉnh Chân Nhân! Ngọc Đế... Còn có nữ tử xen vào việc của người khác kia.
Dương Tiễn hồn phi phách tán, Ngọc Đỉnh Chân Nhân tàn nhẫn vô tình, Ngọc Đế cười nhạo khinh miệt, đương nhiên còn có Quảng Hàn tiên tử đang bi thương.
Khi từng bức họa từ xẹt qua trong đầu Diệp Hiên, hai tay của hắn bất chợt hơi nắm chặt, một cơn ba động khủng bố đến không cách nào tưởng tượng vờn quanh người hắn.
Ông.
Đôi mắt bối rối dần dần trở nên lạnh lùng nghiêm nghị mà âm u, một luồng hắc ám quấn quanh ở trên người dung nhập vào mi tâm trong của hắn, hắn âm u nhìn lao tù hắc ám xung quanh, một nụ cười tàn khốc hiện ra.
- Thì ra, truyền thuyết là có thật.
Trong truyền thuyết cổ lão.
Sau khi thi triển cấm thiên đại thuật, tuy có thể được lực lượng thiên ma gia trì, thế nhưng mình cũng sẽ bị thiên ma phản phệ, đây là một loại lực lượng không tồn tại ở trong tam giới, kết quả cuối cùng cũng sẽ hồn phi phách tán mà chết.
Chỉ là trong truyền thuyết, ở trong hư vô hỗn độn kia, lực lượng thiên ma chính là trăm loại chúng sinh, hội tụ tâm tình tiêu cực âm u của chúng sinh mà sinh ra, càng có thể nói là một loại lực lượng pháp tắc hỗn độn.
Diệp Hiên, một người hắc ám vô biên, nhân nghĩa đạo đức sớm đã bị hắn quăng đi, bản thân hắn đã là đại biểu cho hắc ám, tuy hắn phát động thiên ma nhập thể, càng đụng phải nỗi khổ thiên ma phản phệ, nhưng cũng không có làm cho hắn hồn phi phách tán mà chết.
Chỉ là lực lượng thiên ma lại biến thành lao tù hắc ám để nguyên thần hắn khốn đốn ở đây, nếu như hắn không phá nổi tòa lao tù này, nguyên thần cũng sẽ trọn đời bị phong khốn tại đây.
- Phá cho ta.
Nguyên thần Diệp Hiên đang sáng lên, đây là một loại ánh sáng hắc ám vô biên, hắn vung mạnh hai tay, cuồng bạo không gì sánh được ầm ầm đánh tới lao tù hắc ám, nhưng lại không tạo được một chút sóng gió nào.
Cùng chủng đồng nguyên, hắc ám tương sinh.
Trong thiên ma phản phệ, Diệp Hiên không có hồn phi phách tán mà chết, là bởi vì giữa nội tâm hắn vốn đã tràn ngập tâm tình mặt trái nhất trên thế gian, sớm đã hòa cùng lực lượng thiên ma làm một thể, đây cũng là nguyên nhân hắn có thể còn sống.
Nhưng tòa lao tù hắc ám này vốn là lực lượng thiên ma hóa thành, nguyên thần lực lượng hắn hiện đồng căn đồng nguyên cùng lao tù hắc ám, tự nhiên không thể đánh vỡ lao tù phong khốn.
Có lẽ một ngày, có lẽ mười năm, Diệp Hiên giống như rơi vào điên dại, không ngừng oanh kích lao tù hắc ám, muốn thoát ra.
Cho đến khi hắn dùng hết một tia lực lượng sau cùng, lao tù hắc ám vẫn không chút sứt mẻ, hắn hiểu ra một điều, dù cho hắn có oanh kích như thế nào, lực lượng mình sớm đã hòa làm một thể cùng lực lượng thiên ma, phá vỡ lao tù là chuyện không thể xảy ra.
Làm sao bây giờ?
Diệp Hiên suy yếu trong ngồi lao tù, đang khổ cực suy nghĩ cách phá giải, một lần ngồi này lại không biết trôi qua bao lâu, nhưng hắn vẫn không cách nào nghĩ ra được biện pháp phá vỡ lao tù.
Hắc ám không tiếng động, cô độc tĩnh mịch, tâm tư Diệp Hiên càng phiền loạn, ở trong tâm tư xốc xếch của hắn lại hiện lên rất nhiều người.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân bá đạo và tàn nhẫn, Ngọc Đế cười nhạt và trào phúng, còn có Quảng Hàn tiên tử với đôi mắt bi thương.
Giết Ngọc Đỉnh Chân Nhân, diệt Thập Nhị Kim Tiên thượng cổ, làm thịt Ngọc Đế đoạt hắn Thiên Đế vị, còn có... Quảng Hàn tiên tử....
Không cam, phẫn hận, còn có sát cơ lạnh lùng đến tận cùng không ngừng vờn quanh người Diệp Hiên, các loại tâm tình mặt trái âm u đang nảy sinh, hắn tuyệt đối không muốn bị vây ở trong lao tù hắc ám này.
Hắn cũng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, đôi mắt miệt thị mà tên Ngọc Đế nhìn hắn với tư thế đứng từ trên cao, giống như đang cười nhạo hắn lại để một nữ tử cầu xin cho hắn một mạng.
Nếu như nói hắn muốn giết Ngọc Đỉnh Chân Nhân, vậy hắn càng muốn làm thịt Ngọc Đế hơn, bởi vì Quảng Hàn tiên tử xin Ngọc Đế giúp đỡ, đây là vũ nhục lớn nhất đối với Diệp Hiên hắn, làm cho hắn khắc thật sâu sự sỉ nhục này ở trong lòng.
Hai người không thể nói là tình địch, bởi vì Diệp Hiên chẳng bao giờ yêu Quảng Hàn tiên tử, chỉ cảm thấy rất hứng thú đối với thân thể của nàng, đã sớm xem nàng là nữ nhân mà chỉ có mình có thể đụng chạm, khi dễ.
Tâm tình bạo ngược nảy sinh trong đáy lòng Diệp Hiên, hắn không chỉ có muốn phá giải lao tù hắc ám, càng muốn trong tương lai hung hăng giẫm Ngọc Đế dưới chân.
Bỗng nhiên, dưới các loại tâm tình âm u nảy sinh, đôi mắt Diệp Hiên chợt sáng lên, hắn nhìn xung quanh lao tù hắc ám, giống như đã nghĩ đến cái gì đó.
- Lao tù hắc ám chính là lực lượng thiên ma tạo ra, đây chỉ là một phương thức năng lượng tồn tại, nếu như ta có thể luyện hóa lực lượng thiên ma, có phải có thể thoát khốn ra khỏi đây hay không?
Ngăn cản không bằng khai thông, tư duy Diệp Hiên trở nên thông suốt, hắn vô cùng vui vẻ, cảm giác cách này nhất định có thể được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận