Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1156 - Như yêu giống như ma (2)



Chương 1156 - Như yêu giống như ma (2)




- Ta nhìn thấy sự câm hận từ trong mắt của nàng, đáng tiếc, hôm nay chính là điểm kết thúc của nàng và ta, nếu nàng còn có kiếp sau, vậy thì không nên gặp lại ta.
Diệp Hiên bật cười lớn, cuối cùng vung lên chém xuống huyết đao trong tay.
Xoẹt!
Huyết quang chiếu sáng thiên địa, một tia ưu thương vờn quanh hư không, một dòng máu tươi nóng hổi phun lên mặt Diệp Hiên, yết hầu Quảng Hàn tiên tử bị cắt ra, đôi mắt đang dần dần tan rã, nàng si ngốc mỉm cười với Diệp Hiên.
Ầm!
Một tiếng vang trầm, thi thể Quảng Hàn tiên tử ầm ầm ngã xuống đất, trong tam giới từ đay về sau lại không còn Quảng Hàn tiên tử nữa, cho dù cơ hội chuyển thế đầu thai thì nàng cũng không có.
Vu tộc không có nguyên thần, nhục thân chết rồi, người sẽ thật chết, Khoa Phụ như thế, Quảng Hàn tiên tử cũng như thế.
Keng lang!
Một tiếng vang giòn, huyết sắc thiên đao rơi xuống trên mặt đất, lệ khí sát phạt quanh thân Diệp Hiên tán loạn không còn tâm hơi, hai con ngươi máu tanh trở nên thanh minh, cả người giống như mất đi hết tất cả khí lực, ngồi quỳ chân trên mặt đất.
- Chết rồi?
- Ừm, thật chết rồi, nàng bị ta tự tay giết chết.
Diệp Hiên lộ ra nụ cười đầy quỷ quyệt, chỉ là trong nụ cười của hắn tràn ngập vẻ bi thống, hắn tự tay chém giết nữ nhân khiến mình động tâm, càng tự tay chém đắt thứ hắn gọi là tình kiếp.
Phốc!
Một ngụm máu tươi dâng lên từ trong miệng Diệp Hiên, hắn gắt gao ôm ngực, toàn thân đều đang run sợ, tia Thánh lực màu đen như có như không kia đang chạy khắp cơ thể hắn, một cỗ lực lượng cực kỳ khó lường bộc phát ra trong cơ thể hắn, càng làm cho cỗ thánh lực màu đen này nhanh chóng lớn mạnh.
Đáng tiếc, giờ phút này Diệp Hiên không có chút mừng rỡ, hắn chỉ ngây ngốc nhìn thi thể Quảng Hàn tiên tử, run rẩy vươn bàn tay vuốt ve hai gò má Quảng Hàn tiên tử, cả người đều giống như mất đi linh hồn.
- Aaaaa!
Bỗng nhiên, Diệp Hiên dữ tợn rống to, thiên địa thời không giống như vặn vẹo, một cỗ sóng máu màu đen dùng hắn làm trung tâm khuếch tán ra tám phương thiên địa.
Ầm ầm!
Sơn hà câu diệt, giang hải thành khói, từng mảnh từng mảnh sơn phong đang sụp đổ, sóng biển trong thiên địa Vu tộc đang hóa thành khói bụi, cảnh tượng hủy thiên diệt địa đang dần dần sinh sôi.
- Aaaa a!
Như yêu giống như ma, như sương như ảo, Diệp Hiên hoàn toàn bị sóng máu bao phủ, hắn đột nhiên ôm lấy thi thể Quảng Hàn tiên tử, đang điên cuồng ngữa mặt lên trời rống to.
- Vì cái gì?
- Vì cái gì ta chỉ có thể chém tận giết tuyệt, vì cái gì ta chỉ có thể trảm tình vứt bỏ yêu.
Tiếng Diệp Hiên gầm thét quanh quẩn tám phương thiên địa, gợn sóng kinh khủng mang đến hủy diệt cực kỳ đáng sợ cho thiên địa Vu tộc, nhưng Diệp Hiên giống như lâm vào điên dại, căn bản ngăn không được bi thương trong lòng.
- To gan!
Bỗng nhiên, sáu đạo vu quang đáng sợ từ tám phương lao đến, chính là sáu đại Tổ Vu tọa trấn trong thiên địa Vu tộc, mà sau lưng sáu vị Tổ Vu, càng có không biết bao nhiêu tộc nhân Vu tộc đi theo phía sau, chỉ trong thời gian ba hô hấp trôi qua đã vây chặt đỉnh núi chỗ Diệp Hiên đến một giọt nước không lọt.
- Ngươi là ai?
Sáu bóng dáng vĩ ngạn sừng sững trên hư không, từng đạo Tổ Vu thần quang đáng sợ từ trên người sáu đại Tổ Vu xông lên trời.
Câu Mang, Đông Phương Mộc Chi Tổ Vu, giờ phút này đang nhíu mày nhìn về phía Diệp Hiên, trong mắt có vẻ trầm trọng không dễ phát hiện.
- Dám tự tiện xông vào tổ địa Vu tộc, giết người Vu tộc ta, ngươi rất to gan.
Chúc Dung tính tình nóng nảy nhất, Tổ Vu thần hỏa hừng hực thiêu đốt, ngay cả hư không xung quanh hắn đều không ngừng bị huyễn diệt.
- Đạo hữu từ đâu tới?
Sắc mặt Huyền Minh Tổ Vu âm tình bất định, thăm dò Diệp Hiên.
- Tu vi của đạo hữu thật cao thâm, không biết ngươi là thần thánh phương nào?
Thiên Hạo, Phong Chi Tổ Vu, tính tình của hắn hiền hòa nhất, có thể nói là trí kế vô song, nhìn như hắn đang mỉm cười hỏi thăm Diệp Hiên, nhưng lại âm thầm truyền âm với năm đại Tổ Vu còn lại, làm cho bọn họ không thể loạn động.
Chính cái gọi là nhìn một đốm mà biết toàn thân báo, Diệp Hiên giờ phút này đang bị ánh sáng đen kèm theo đầy máu che khắp người, làm cho người ta nhìn không rõ hắn có bộ dáng như thế nào, nhưng khí tức phóng thích ra quá mức khủng bố, cũng khiến cho lục đại Tổ Vu cảm thấy áp lực cực kỳ nặng nề.
Hơn nữa, đây còn chưa phải trọng điểm, lục đại Tổ Vu đều là nhân vật Chuẩn Thánh tuyệt cao, càng do tinh huyết của Bàn Cổ hóa thành, người có thể làm cho bọn họ cảm thấy khủng bố, tự nhiên cũng không phải nhân vật đơn giản.
Huống chi Diệp Hiên lặng yên không một tiếng động tiến vào tổ địa Vu tộc, không có khiến cho lục đại Tổ Vu cảnh giác, lại càng dễ dàng giết đám người Khoa phụ và Quảng Hàn tiên tử, nếu như không phải hắn bại lộ ra ma khí hung ác, chỉ sợ lục đại Tổ Vu sẽ không phát giác Diệp Hiên tồn tại, chỉ dựa vào bản lĩnh như thế đã nhìn ra Diệp Hiên tuyệt đối không phải người dễ chọc.
Mưa gió nổi lên, biển mây lượn lờ.
Người vu tộc tràn ngập sát khí, lục đại Tổ Vu phong thiên khốn địa, chỉ có Diệp Hiên ôm thi thể Quảng Hàn tiên tử ngây ngốc trên đỉnh núi.
Trạng thái của Diệp Hiên lúc này cực kỳ bất ổn, hắn giống như rơi vào trạng thái ma hóa trong truyền thuyết, sóng máu đen tối kia như sóng biển chảy không ngừng trên người, giống như không nghe được lời lục đại Tổ Vu hỏi.
Ma do tâm sinh, trảm tình diệt ái, đây là một sự lột xác cực kỳ đáng sợ, càng là kiếp thứ hai Thiên Đạo của Diệp Hiên, nếu hắn không độ được kiếp nạn này, vậy hắn sẽ hồn phi phách tán ở trong thiên địa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận