Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1093 - Không thể chịu đựng được nữa (2)



Chương 1093 - Không thể chịu đựng được nữa (2)




Ầm ầm!
Đại kích hoành thiên, kích khí ngút trời, hắc ám vô biên che trời che đất, hỗn độn u vụ cực kỳ đáng sợ bao quanh Diệp Hiên, dưới ánh mắt không thể tin được của tất cả mọi người, khuôn mặt Diệp Hiên dữ tợn tàn khốc, bước ra một bước, mặt đất nứt nẻ vạn dặm, một kích ầm ầm giết tới Nữ Oa.
Ra tay với Thánh Nhân?
Diệp Hiên dám ra tay với Thánh Nhân?
Khi một màn này hiện ra, tất cả mọi người sợ đến choáng váng tại chỗ, quả thực không thể tin được cảnh tượng mình nhìn thấy.
Thiên địa mở ra, vạn vật sinh sôi, Thánh Nhân vẫn cao cao tại thượng, còn chưa bao giờ nghe nói có sinh linh nào to gan dám ra tay với Thánh Nhân.
Điên rồi, Diệp Hiên hoàn toàn điên rồi.
Giờ phút này, trong lòng mọi người đều hiện ra ý nghĩ như thế, bởi vì bọn họ căn bản nghĩ không ra nếu Diệp Hiên không điên, sao hắn dám làm như vậy.
Chẳng lẽ Diệp Hiên không biết hậu quả của việc hắn đang làm, bản thân chắc chắn phải chết?
Răng rắc.
Đang lúc mọi người lâm vào trong ngây dại, chỉ thấy một tia thánh quang tựa như dải lụa thiên địa, trực tiếp đánh bay Diệp Hiên ra ngoài, Tru Thiên Kích trong tay càng rắc một tiếng rớt xuống đất.
Phốc phốc!
Diệp Hiên phun ra một ngụm máu tươi từ, trước ngực hắn hiện ra một vết máu cực kỳ đáng sợ, xương cốt trắng hếu như ẩn như hiện, cả người hung hăng nện xuống mặt đất.
Không có uy năng kinh thiên động địa, càng không có cảnh tượng hủy diệt sơn hà, vẻn vẹn chỉ là một dải lụa thánh quang đã đánh Diệp Hiên trọng thương tại chỗ.
Thánh Nhân oai chính là thiên địa oai, nhất cử khẽ động đều ẩn chứa lực lượng to lớn của thiên địa, đừng nói Diệp Hiên vốn đã trọng thương trong người, ngay cả thời kỳ toàn thịnh của hắn cũng không chịu nổi một kích của Thánh Nhân.
- Dưới Thánh Nhân đều là con kiến hôi, nếu ngươi minh ngoan bất linh, vậy bổn thánh cũng chỉ có thể để cho ngươi hồn phi phách tán ở trong thiên địa.
Nữ Oa uy nghiêm lên tiếng, thánh quang xung quanh hơi nở rộ, mặc dù không có uy năng trấn diệt sơn hà, nhưng làm cho người ta liếc mắt một cái nhìn lại đã cảm giác khủng hoảng cực lớn.
- Khụ —— Khụ – Khụ!
Một trận ho nhẹ từ trong miệng Diệp Hiên truyền đến, Nữ Oa thấy thế nhíu chặt mày, Diệp Hiên đang dùng hai tay chống đỡ mặt đất chậm rãi đứng dậy, chỉ là trong miệng hắn không ngừng tràn ra bọt máu, từng sợi gân xanh càng nhúc nhích trên trán, chứng minh giờ phút này hắn chịu khổ sở lớn cỡ nào.
Một kích của Thánh Nhân, nhìn như tùy ý, nhưng cũng không phải Diệp Hiên có thể ngăn cản, nếu không phải thân thể của hắn có thể so với Tổ Vu, đổi lại Chuẩn Thánh khác chịu một kích này, tất đã bị đánh bay, thân thể vỡ vụn mà chết.
- Nữ oa, tiện nhân ngươi, nếu hôm nay Diệp Hiên ta không chết, ngày khác nhất định sẽ bầm thây ngươi thành vạn đoạn, muốn ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh.
Cả người Diệp Hiên đẫm máu, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Nữ Oa, hắn giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục gào thét với Nữ Oa, nếu như ánh mắt có thể giết người, Nữ Oa sớm đã bị hắn ngàn đao vạn quả.
Nhục mạ thánh nhân?
Đây là đại tội phải chết, căn bản không có chút đường sống, sắc mặt Nữ Oa nương nương ửng hồng, trên mặt ung dung đoan trang hiện ra sát khí thật lớn, hiển nhiên trong lòng đã tức giận không cách nào kiềm chế.
Răng rắc.
Như thần tiên thiên địa, tựa như cửu thiên tinh hà, thiên địa đang vặn vẹo cực hạn, Nữ Oa tiện tay đánh ra một dải lụa thánh quang, trực tiếp lần thứ hai quất bay thân thể Diệp Hiên.
Phanh!
Uy lực của Thánh Nhân khủng bố như thế nào, một kích này trực tiếp làm cho lồng ngực Diệp Hiên nổ tung, lần thứ hai để cho hắn hung hăng rơi xuống mặt đất, cũng không biết sống hay chết.
- Huynh đệ.
- Thiên Đế.
- Phu quân.
Mọi người trong Thiên Đình bi thương lên tiếng, chỉ là đối mặt Thánh Nhân ở bên cạnh, bọn họ căn bản không có sức giải cứu, đây là chuyện thập tử vô sinh.
- Con kiến hôi nhỏ, dám nhục mạ Thánh Nhân, ngươi chết không đáng tiếc.
Nữ Oa nương nương lộ ra sát cơ, âm thanh cực kỳ băng hàn, đôi mắt nàng lóe ra sát khí, ngọc thủ mảnh khảnh hơi nở rộ thánh quang, hiển nhiên hôm nay tuyệt đối không thể lưu lại họa này Diệp Hiên này.
- Diệp Hiên, ngươi không phải rất cuồng sao, giết hai huynh đệ ta?
- Ha ha.
Cả người Đế Tuấn đẫm máu, miệng đầy răng đều bị Diệp Hiên đánh nát, giờ phút này đang nói không rõ gào thét, trong miệng lại truyền đến tiếng cười cực kỳ càn rỡ hưng phấn.
- Người như con kiến hôi, không biết thiên uy, Nữ Oa nương nương là một trong sáu đại Thánh Nhân của trời đất, nàng muốn ngươi chết, sao ngươi có thể sống sót?
Đông Hoàng Thái Nhất âm lãnh gầm nhẹ.
- Phi, cái gì Diệp Thiên Đế, Thiên Đình chó má gì, ngươi dám nhục mạ Thánh Nhân, chỉ một chuyện này đã muốn ngươi chết không có chỗ chôn.
Nam Cực Tiên Ông giậm chân mắng to, trên mặt hiện ra vẻ vui sướng khi người gặp họa, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên cũng giống như nhìn chết người.
- A Di Đà Phật.
Đa Bảo Như Lai tụng một tiếng kinh phật từ bi, vẻ mặt đầy tức giận nhìn về phía Diệp Hiên nói:
- Diệp Hiên, hung ma ngươi mê loạn tam giới, đầu tiên tàn sát chúng sinh tam giới, sau lại nhục mạ Thánh Nhân, hôm nay chính là ngay hung ma ngươi chết.
- Không sai, thật sự nên giết kẻ thích gây ra tai họa này, khẩn cầu Nữ Oa nương nương pháp chính, trả lại cho thiên địa nhân tam giới một cái an bình.
Phong Đô đại đế chính nghĩa nói.
Khom người bái lạy Nữ Oa.
Chế nhạo, cười nhạo, châm chọc, miệt thị, càng có sát khí tàn nhẫn không nói nên lời.
Khi Nữ Oa ra tay với Diệp Hiên, thế lực khắp nơi bỏ đá xuống giếng, lại lấy vẻ mặt tàn nhẫn ngược đãi nhìn về phía Diệp Hiên, bởi vì tất cả mọi người đều biết, Diệp Hiên tuyệt đối không sống nổi qua hôm nay.



Bạn cần đăng nhập để bình luận