Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1526: Thời gian chậm lại

Chương 1526: Thời gian chậm lại
Hỗn độn tinh sư tuy tốt, cơ hồ có thể sánh vai cùng vạn cổ chí cường, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là 'Cơ hồ' mà thôi, chân chính chúa tể hỗn độn đại thế giới còn là vạn cổ chí cường, coi như hỗn độn tinh sư cũng muốn kém hơn một bậc, Cái Thiên Nguyên làm sao không động tâm?
- Lão già, ngấp nghé chí cường lực lượng của ta, vậy nhìn ngươi có bản lãnh này hay không.
Diệp Hiên âm lãnh cười một tiếng, một ánh mắt đã nhìn ra ý nghĩ của Cái Thiên Nguyên.
Tuy nhiên, Diệp Hiên không lo lắng, hiện tại hai người đều ở vào trong hỗn độn thí luyện, căn bản không thể tùy ý ra tay, nếu không tất sẽ phát động những cấm chế pháp trận này, đưa tới đại kiếp cho bản thân.
- Diệp Hiên, ngươi chớ đắc ý, ta muốn truyền thừa của hỗn độn tinh sư, mà ta cũng muốn chí cường lực lượng trên người ngươi, hãy đợi đấy.
Cái Thiên Nguyên liên tục cười lạnh, sau đó không để ý tới Diệp Hiên, tiếp tục bắt đầu lĩnh hội pháp trận cấm chế phía trước hắn.
- Chỉ bằng ngươi…
Diệp Hiên lạnh giọng nói nhỏ:
- Một kẻ thất bại từ đầu đến đuôi, năm đó ngươi thành đá kê chân của chủ nhân Vạn Linh, hôm nay ngươi cũng sẽ thành đá kê chân cho Diệp Hiên ta.
Diệp Hiên không còn nói nhảm, bắt đầu tìm hiểu pháp trận cấm chế trước mặt hắn, hai người bắt đầu phân cao thấp, xem ai có thể đi trước đạt được hỗn độn tinh sư truyền thừa.

Không thể không nói, chín ngàn chín trăm chín mươi chín đạo cấm chế cuối cùng cực kỳ thâm ảo, chỉ là cấm chế đầu tiên đã làm khó Diệp Hiên.
- Bát vị na di, ngăn cách lệch vị trí, phá giải trận này như thế nào?
Lông mày Diệp Hiên chỉ nhíu lại cùng một chỗ, trong đầu không ngừng thôi diễn trận pháp phía trước, chỉ là đáy mắt lộ ra vẻ vẻ cực trầm trọng, pháp trận trước mắt làm cho đầu hắn có chút to.
Phanh.
Bỗng nhiên, đang lúc Diệp Hiên kiệt lực tìm hiểu đạo cấm chế đầu tiên, Cái Thiên Nguyên lần thứ hai tiến về phía trước, lại phá vỡ một đạo pháp trận.
- Giỏi cho một cái Cái Thiên Nguyên, quả nhiên có chút thủ đoạn.
Diệp Hiên nhìn bóng lưng Cái Thiên Nguyên ở xa, đôi mắt xẹt qua một tia âm lệ, đối phương có thể nhanh như vậy tìm hiểu pháp trận, đích xác làm cho hắn giật mình, phải biết rằng giờ phút này hắn còn chưa tìm hiểu đạo cấm chế đầu tiên.
Đương nhiên, khiếp sợ thì khiếp sợ, Diệp Hiên cũng không nản lòng, bởi vì hắn biết rõ, Cái Thiên Nguyên cực kỳ quen thuộc đối với Hỗn Độn thí luyện, có thể nhanh như vậy tìm hiểu những cấm chế này cũng nằm trong dự liệu.
Thời gian trôi qua cực nhanh, ước chừng mười vạn năm trôi qua, Cái Thiên Nguyên đã liên tục phá một trăm pháp trận, thế như chẻ tre tiến về phía trước.
Ngược lại Diệp Hiên bên này, hắn mới chỉ tìm hiểu mười đạo cấm chế pháp trận, chênh lệch cùng Cái Thiên Nguyên ước chừng gấp mười lần.
- Không được, tuy rằng người này chỉ còn lại một luồng tàn hồn, nhưng hắn vẫn như cũ có tu vi Tạo Hóa cảnh, hơn nữa hắn vốn là Thiên Nguyên chiến thể càng cực kỳ hiểu rõ đối với Hỗn Độn thí luyện, ngộ tính cũng tuyệt không dưới ta, nếu tiếp tục như vậy, Hỗn Độn tinh sư truyền thừa nhất định sẽ thuộc về hắn.
Diệp Hiên nặng nề lẩm bẩm.
Diệp Hiên rất có tự biết mình, luận ngộ tính, hắn không tính là ngu ngốc, ngược lại còn rất thông minh, nhưng dựa theo loại trạng thái tìm hiểu này của hắn, căn bản không cách nào đuổi theo Cái Thiên Nguyên.
Lúc này, Diệp Hiên thật sự hâm mộ một người, chính là Liễu Bạch Y, hắn vô cùng tin tưởng nếu Liễu Bạch Y ở đây, tất sẽ ở thời gian ngắn nhất vượt qua Cái Thiên Nguyên, dù sao tư chất Liễu Bạch Y có thể nói là khoáng cổ vô song.
Đáng tiếc, Diệp Hiên biết mình không phải Liễu Bạch Y, hắn cũng không có phần thiên tư tài tình kia, hắn chỉ có thể dựa vào nỗ lực của mình đuổi theo Cái Thiên Nguyên.
- Không được, hơn chín ngàn đạo cấm chế cuối cùng, mỗi một loại đều không giống nhau, cũng không phải cấm chế pháp trận phía trước có thể so sánh, nếu ta muốn tìm hiểu xong hơn chín ngàn đạo cấm chế pháp trận này, ít nhất cũng cần mấy ngàn vạn năm.
- Mà Cái Thiên Nguyên này hắn bị vây ở nơi này ít nhất cũng có một ức năm, hắn mỗi ngày đều đang nghiên cứu Hỗn Độn thí luyện, loại tích lũy khủng bố này cũng không phải ta có thể đuổi theo.
Trong lòng Diệp Hiên không ngừng suy nghĩ, hắn đã phát giác ra một sự thật khiến hắn không thể không tiếp nhận.
Nội tình.
Không sai, chính là nội tình, nội tình của Cái Thiên Nguyên.
Cái Thiên Nguyên, một yêu nghiệt kinh thế có thể so với Vạn Linh chi chủ, hơn nữa bản thân chính là Thiên Nguyên chiến thể, bất luận tư chất tu luyện hay ngộ tính đều rất thượng thừa.
Hơn nữa Cái Thiên Nguyên sống cực kỳ xa xôi, bất kể kiến thức hay tu vi đều cao hơn hắn rất nhiều, khi những toàn bộ nội tình này cộng lại cùng một chỗ, Diệp Hiên căn bản không có khả năng đuổi theo người này trong hỗn độn thí luyện.
Ta phải làm gì đây?
Diệp Hiên nhíu chặt mày, tâm thần càng thêm nặng nề, không ngừng suy nghĩ các biện pháp.
Ta có nên bỏ cuộc không?
Diệp Hiên tự hỏi, sau đó nhanh chóng phủ định ý nghĩ này.
Một cơ duyên lớn đã bày ra trước mặt, để cho hắn cứ như vậy buông tha, hắn không cam lòng, mặc kệ như thế nào hắn đều phải thử một lần, chính là cái gọi cầu phú quý trong nguy hiểm.
Diệp Hiên hắn có dã tâm, nhưng sự thật là hắn không có thực lực đuổi theo Cái Thiên Nguyên, hắn cau mày, không ngừng suy tư mình còn có thủ đoạn gì nữa.
- Thời gian, ta cần thời gian, nếu ta có thời gian sung túc, ngay cả ngộ tính của ta không bằng Bạch y huynh, nhưng chỉ cần có thời gian tìm hiểu, tất nhiên có thể đuổi theo Cái Thiên Nguyên.
Diệp Hiên lẩm bẩm.
- Ừ?
Bỗng nhiên, vẻ mặt Diệp Hiên ngẩn ra, đôi mắt xẹt qua một đạo linh quang, giống như nhớ tới cái gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận