Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 399 - Tất cả vì để được sống (2)



Chương 399 - Tất cả vì để được sống (2)




Diệp Hiên tổng kết, Minh Hà Lão Tổ có Nguyên Đồ, A Tị hai thanh kiếm, thập nhị phẩm Huyết Liên đài, còn có bốn trăm triệu tám ngàn vạn phân thân Huyết Thần Tử, bốn ma vương thủ hạ, hàng vạn hàng nghìn tộc nhân A Tu La, còn có huyết hà đại trận.
Minh Hà Lão Tổ lập giáo phái, tên là Sát: Sát thiên, Sát địa, Sát chúng sinh, cho nên Minh Hà Lão Tổ lại còn được gọi là Minh Hà Giáo Tổ.
Một nhân vật thông thiên triệt địa như vậy, tuy không phải Thánh nhân, nhưng tu vi phải nói vô biên.
Diệp Hiên chẳng qua là một Thái Ất Kim Tiên nho nhỏ, cũng không có bất kỳ nhân quả gì với Minh Hà Lão Tổ kia, lẽ nào chỉ bằng một câu nói của Huyết Hà, có thể có được sự trợ giúp của Minh Hà Lão Tổ, để cho hắn bước vào Đại La Kim Tiên?
Nếu như Diệp Hiên thật đi làm như vậy, chính hắn đều muốn mắng mình một câu ngu ngốc, chỉ sợ vừa mới nhìn thấy Minh Hà Lão Tổ, đối phương đã muốn luyện thành Huyết Thần Tử mất rồi.
Con đường này tạm thời đi không được, Diệp Hiên cũng không muốn đặt mình vào nguy hiểm, chỉ có thể từng bước đề thăng tu vi chính mình, khi hắn bước vào Đại La Kim Tiên, có năng lực tự vệ, Minh Hà đồ này mới là cơ duyên thật sự.
Diệp Hiên phất tay, thu nhập Minh Hà đồ vào không gian Tu Di, cả người hắn rơi vào trong trầm tư, suy tính như thế nào mới có thể nhanh chóng đề thăng tu vi.
Hiện tại hắn đã bước vào Thái Ất Kim Tiên cảnh, trừ phi có thêm Bàn Đào kim đan nữa để cho hắn dùng, nếu không thì không thể dựa vào chính mình đột phá La Thiên cảnh trong thời gian ngắn được, quá trình này sẽ cực kỳ dài dòng buồn chán.
- Thái Ất Kim Tiên?
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, trong mắt có một tia hàn quang xẹt qua.
Trong Thiên Đình này, Thái Ất Kim Tiên không phải số ít, mà hắn tu luyện Kiếp Tiên thuật có thể thôn phệ đạo quả của tiên nhân, điều này làm cho Diệp Hiên đánh chủ ý đến quần tiên Thiên Giới.
Ở trên con đường tu luyện, Diệp Hiên là một người cẩn thận chặt chẽ, nhưng lại là một kẻ vô cùng điên cuồng.
Chính là cầu phú quý trong nguy hiểm, muốn nhanh chóng tăng cao tu vi, vậy sẽ phải mạo hiểm một chút, cho nên hắn cũng đưa mắt đặt ở chỗ Xiển Giáo nhất mạch.
...
Trường Sinh Tiên Cung.
Đoạn thời gian này, Trường Sinh Tiên Tôn rất phiền não, nguyên nhân chính là Diệp Hiên, lúc đầu hắn cực lực thúc đẩy, Diệp Hiên là ngôi sao mới của Xiển Giáo nhất mạch, nhưng sau trận chiến với Dương Tiễn, cũng triệt để đẩy Diệp Hiên tới mặt đối lập.
Trường Sinh Tiên Tôn tuy sống đã lâu, nhưng tu vi chỉ có thể nói bình thường không có gì lạ, hắn cũng không thể đi đối nghịch Diệp Hiên hay Dương Tiễn, chỉ có thể lựa chọn phân rõ giới hạn cùng Diệp Hiên.
Một ngày này Trường Sinh Tiên Tôn đang ở trong cung uống trà, đây cũng là chuyện hắn làm mỗi ngày, một tấm ngọc giản tỏa ra tiên quang hiện ra trong hư không, cũng để cho Trường Sinh Tiên Tôn biến sắc, thu ngọc giản vào trong tay.
Miếng ngọc giản này, chính là thứ năm đó hắn cho Diệp Hiên, cũng là vật liên lạc giữa hai người, chỉ là Trường Sinh Tiên Tôn không ngờ, khối ngọc này vậy mà lại xuất hiện ở đây.
Đem thần thức chìm vào trong thẻ ngọc, qua hơn mười hơi, Trường Sinh Tiên Tôn thu hồi thần thức, khẽ cau mày, thở dài một hơi, triệu hồi một đám mây ra khỏi Trường Sinh Tiên Cung đi xuống hạ giới.

Địa Tiên Giới, Ngạo Lai quốc, Vọng Vân sơn.
Vọng Vân sơn tiếp giáp với Đông Hải, cách Hoa Quả Sơn hơn triệu dặm, chỉ là một ngọn núi nhỏ vô danh, bị một ít tiểu yêu chiếm cứ, người có tu vi cao nhất cũng chỉ là Hợp Thể cảnh.
Trên đỉnh núi, gió mát lạnh, mây trôi lượn lờ như ẩn như hiện, trông vô cùng mông lung mà hư huyễn.
Một cái bàn đá cùng với hai cái ghế đá, trên bàn đá là một bầu Tiên Trà, nước suối trong suốt sôi trào ở trong bình, chỉ chốc lát đã có mùi trà thơm phức vào mũi.
- Đạo huynh đã đến, sao không vào ngồi một chút, lẽ nào tiểu đệ để đạo huynh chán ghét như thế sao?
Diệp Hiên mỉm cười, nhấc bình ngọc lên rót đầy chén trà, đưa mắt nhìn lại phía hư không.
- Đạo hữu, cũng không phải vi huynh muốn đoạn giao cùng ngươi, chỉ là ngươi thực sự không nên đắc tội Dương Tiễn sư đệ.
Trường Sinh Tiên Tôn thở dài một tiếng, hiển hiện ra từ trong hư không, hắn bước vào đình, ngồi ngay ngắn ở đối diện Diệp Hiên.
- Đạo huynh nói đùa, tên Dương Tiễn kia không chỉ có làm nhục ta, còn muốn đánh giết ta ở Thiên Đình, lẽ nào tiểu đệ phải khoanh tay chịu chết, để mặc hắn đánh giết hay sao?
Diệp Hiên khổ sở nói.
- Ai!
Trường Sinh Tiên Tôn thở dài một tiếng, cũng biết Diệp Hiên nói không sai, nhưng chuyện đã xảy ra, căn bản là không thể thay đổi.
- Hiền đệ, hôm nay ngươi mời ta tới đây, vi huynh tới đúng hẹn, cũng là nể tình tình cảm ngày xưa giữa chúng ta, nếu ngươi có thể nghe vi huynh khuyên một câu, vậy theo ta đi đến Ngọc Tuyền Sơn Kim Hà Động thỉnh tội với Ngọc Đỉnh sư thúc.
Trường Sinh Tiên Tôn nói đến đây, nhìn vẻ mặt của Diệp Hiên, phát hiện đối phương vẫn còn đang mỉm cười, hắn lại tiếp tục khuyên nhủ:
- Ngọc Đỉnh sư thúc chính là sư tôn của Dương Tiễn, nhưng lão nhân gia là Đại La Kim Tiên, tính tình cực kỳ bình hòa, nếu như lão nhân gia lên tiếng, nhất định có thể để cho ngươi cùng Dương Tiễn sư đệ biến chiến tranh thành tơ lụa.
Nhìn Trường Sinh Tiên Tôn đau khổ khuyên nhủ mình, Diệp Hiên tự nhiên cười một tiếng, nói:
- Đạo huynh, tiểu đệ xin nhận ý tốt của huynh, chỉ là đạo bất đồng bất tương vi mưu (*), cho dù tiểu đệ bằng lòng hạ mình khom lưng trước Dương Tiễn, nhưng Dương Tiễn người này tính tình kiêu ngạo, hắn làm sao có thể bỏ qua cho tiểu đệ?
(*) Ý nói người không cùng quan điểm, chí hướng thì không thiểu nói chuyện, thương lượng hay đàm đạo được.



Bạn cần đăng nhập để bình luận