Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1885: Một bàn tay đập chết (2)

Chương 1885: Một bàn tay đập chết (2)
Xoẹt!
Một vị nữ tử thân mặc một bộ y phục màu trắng xuất hiện trên bầu trời Băng Hà thành, âm dương nhị khí vờn quanh, Hàn Băng Thu Thủy Kiếm trong tay đang bạo phát kiếm mang khủng bố, ngàn vạn dặm mây xanh đều loạn chiến, uy năng quả thực khủng bố tới cực điểm.
Trái lại mặc dù Diệp Huyền Ma đã nhập ma, nhưng tu vi bản thân của hắn căn bản là không có cách so sánh cùng nữ tử này, bị một kích này cũng làm cho hắn hoàn toàn lâm vào trong hôn mê.
- Tru ma giết tà, trảm!
Nữ tử bạch y thanh lãnh vô song, một kiếm chém ra âm dương nhị khí loạn thiên động địa, hiển nhiên muốn giết chết Diệp Huyền Ma ngay tại chỗ.
Keng!
Bỗng nhiên, một bóng dáng thâm thúy ngăn tại trước người Diệp Huyền Ma, hắn cong ngón búng ra trực tiếp làm vỡ nát kiếm mang nữ tử, sau đó lại chắp hai tay sau lưng thản nhiên nhìn lại nữ tử này.
- Ngươi là ai?
Sắc mặt nữ tử bạch y đột biến, vừa rồi một kiếm này nàng không dám nói vận dụng mười phần tu vi, nhưng tối thiểu nhất cũng có sáu phần, nhưng lại bị nam tử hắc y đột nhiên xuất hiện này hời hợt phá vỡ.
Hơn nữa chuyện làm cho nữ tử bạch y cảm thấy kinh hãi nhất là, chính mình không ngờ lại nhìn không thấu tu vi của đối phương, cái này chẳng phải là chứng minh tu vi của đối phương muốn cao hơn nàng rất nhiều hay sao?
- Dương Sinh cảnh nho nhỏ cũng dám làm càn ở trước mặt ta, ngươi là sống đủ rồi?
Lúc này tâm tình Diệp Hiên thật tốt, dù sao cuối cùng hắn cũng đã chế tạo Diệp Huyền Ma thành ma tử như hắn muốn, không ngờ nửa đường giết ra Trình Giảo Kim, chuyện này lập tức để tâm tình hắn không tốt lên.
Khi mà tâm tình Diệp Hiên không tốt hắn sẽ muốn giết người, cho nên chỉ sợ vị nữ tử bạch y này sắp gặp nguy hiểm.
- Ta Lâm Thanh Nhi, người của Thái Âm thiên tông, không biết đạo hữu cao tính đại danh?
Nữ tử bạch y nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên xẹt qua vẻ kiêng dè.
- Cút.
Diệp Hiên căn bản không muốn trả lời nữ tử này, hắn đã đạt đến mục đích của mình, tự nhiên cũng không muốn phức tạp.
- Ngươi... ?
Lâm Thanh Nhi khi nào từng chịu đựng loại sỉ nhục này, nàng là tam trưởng lão Thái Âm thiên tông, đi tới chỗ nào đều được người khác xem như khách quý mà lấy lòng, không ngờ hôm nay lại bị một người xa lạ nhục mạ.
Lâm Thanh Nhi mặc dù lên cơn giận dữ, nhưng là nàng cũng không có mất lý trí, nàng hoàn toàn có thể cảm giác được tu vi Diệp Hiên muốn cao hơn nàng quá nhiều, điều này cũng làm cho nàng không dám tùy tiện đắc tội.
- Đạo hữu, tên ma nhân này đồ thành diệt hộ, đã phạm vào kiêng kị của Thái Âm thiên tông ta, ta thân là tuần tra sứ Bắc Vực đương nhiên phải hỏi tội hắn, còn mời đạo hữu tạo thuận lợi.
Lâm Thanh Nhi đè ép cơn lửa giận nói.
- Thái Âm thiên tông? Bắc Vực tuần tra sứ?
Diệp Hiên nhíu mày, hai danh hào này hắn chưa từng nghe qua, nhưng Diệp Hiên cũng không cần nghĩ lại, chắc hẳn đây cũng là đại giáo thế lực một phương Bắc Thần tinh vực.
Nhìn thấy Diệp Hiên nhíu mày, đôi mắt Lâm Thanh Nhi khẽ động nói:
- Chắc hẳn đạo hữu cũng không phải là người của Bắc Thần tinh vực ta a?
Lâm Thanh Nhi rất thông minh, Bắc Vực liên minh cùng Thái Âm thiên tông có danh tiếng lừng lẫy, tu sĩ Bắc Vực không ai không biết không người không hay, Diệp Hiên có thái độ mơ hồ như thế, đủ để Lâm Thanh Nhi phán định Diệp Hiên cũng không phải là người của Bắc Thần tinh vực, chỉ sợ một vị đại năng nhân vật từ vực khác đến.
- Thanh Nhi!
Bỗng nhiên, hai đạo lưu quang xẹt qua bầu trời, trong giây lát xuất hiện tại trước mặt Lâm Thanh Nhi, hai người này một vị oai hùng thẳng tắp, một người khác thân hình gầy gò, hiển nhiên là đồng bạn của nữ tử này.
- Tứ trưởng lão, có ma nhân đồ thành diệt hộ, vị đạo hữu này không biết thần thánh phương nào, muốn che chở cho ma nhân này.
Lâm Thanh Nhi trầm giọng nói.
- Hừ.
Thanh niên oai hùng sắc mặt đột biến, trong giây lát nhìn đến Diệp Hiên, nhưng hắn chỉ là Âm Cực cảnh, so với Lâm Thanh Nhi còn muốn kém hơn một tầng cảnh giới.
- Tà ma có dũng khí, dám che chở ma nhân, nhanh chóng đưa tay chịu trói, nếu không giết chết bất kỳ tội.
Thanh niên oai hùng uy nghiêm hét to.
- Cẩu vật vô tri.
Đôi mắt Diệp Hiên chợt lạnh lại, hắn cũng không có thời gian cùng người này mài răng, năm ngón tay ầm vang nâng lên bầu trời, phương thiên địa này lập tức ngưng trệ xuống, một bàn tay to lớn ngang trời ầm vang vỗ xuống người này.
Ầm!
Không có bất kỳ lời nói nhảm gì, cũng không có bất kỳ chuẩn bị gì, tu vi Diệp Hiên là Vấn Đạo cảnh, hơn nữa chiến lực của hắn lại vô cùng khủng bố, một đạo đại thuật này đánh ra, thanh niên oai hùng ngay cả chút lực lượng ngăn cản cũng không có, trong giây lát bị cự chưởng đập sụp đổ, trực tiếp hóa thành huyết vụ đầy trời, hồn phi phách tán giữa thiên địa.
- Chuyện này làm sao có thể?
Sau một khắc, sắc mặt Lâm Thanh Nhi trở nên tái nhợt, cả người liền lùi lại mấy bước, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên đã sợ hãi tới cực điểm.
Nàng biết rõ Diệp Hiên rất mạnh, nếu không cũng không có khả năng tuỳ tiện phá mất kiếm mang của nàng, nhưng là nàng cũng không ngờ Diệp Hiên lại mạnh như vậy, không ngờ lại một kích liền đánh một tu sĩ Âm Cực cảnh không còn sót lại một chút cặn.
- Ngươi... Ngươi là Vấn Đạo cảnh?
Lâm Thanh Nhi run rẩy chất vấn, từng giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống từ trên trán nàng, hiển nhiên đã phát hiện chính mình không ngờ lại gặp phải đến một tu sĩ Vấn Đạo cảnh.
- Nói nhảm thật đúng là nhiều a, tiễn ngươi lên đường.
Ầm ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận