Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1086 - Thiên địa hạo kiếp (5)



Chương 1086 - Thiên địa hạo kiếp (5)




- Lục đạo luân hồi, sinh tử luân chuyển!
Bỗng nhiên, trong Địa Phủ, một thân ảnh u ám đang đi ra, quanh người hắn đang toả ra lục đạo luân hồi chi quang, cho người ta một loại cảm giác tiêu tan trong hư vô trời đất.
Ầm ầm!
Lục đạo luân hồi đang phát sáng, từng sợi ánh sáng trong lục đạo tận diệt trấn áp Địa Phủ mênh mông vô ngần, khiến vô cùng vô tận vong hồn dần dần an tĩnh lại, trong miệng thân ảnh thần bí cũng trào ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên muốn bình phục giận oán của hàng vạn vong hồn, hắn cũng gặp trọng thương không cách nào tưởng tượng.
- Mạnh Bà, ngươi còn không xuất thủ sao, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn lục đạo luân hồi băng diệt hay sao?
Người này lạnh lùng gầm nhẹ, giọng hắn vang lên trong cả Địa Phủ mênh mông.
- Hoàng Tuyền không đường, người chết nghỉ ngơi.
Trên Nại Hà Kiều, bà già khom lưng bước xuống, khuôn mặt tiều tụy, hai mắt trống rỗng, bàn tay tiều tụy đang dâng lên một bát nước canh đục ngầu, vẩy tay giữa hư không.
Ô ô ô!
Cửu u âm phong, thần hồn xao động, Địa Phủ u ám vô biên nổi lên âm phong khủng bố, nước trong Vong Xuyên Hà đang chảy ngược, Hoàng Tuyền chi thủy lật trời, hóa thành màn nước già thiên cái địa, nháy mắt xuất hiện ở khắp nơi Địa phủ, càn quét hết vô tận vong hồn.
- Thiên địa hạo kiếp, không tốt không tốt!
Mạnh Bà khàn khàn thở dài, cả người yên lặng không nói gì.
- Ai!
Trước lục đạo luân hồi, thân ảnh màu đen thở dài, hắn hất ống tay áo lên liền biến mất, chỉ bỏ lại một tiếng than thở, chứng minh tâm tình hắn nặng nề đến cực điểm.
Địa Tiên Giới!
Cảnh hoang tàn khắp nơi Tây Ngưu Hạ Châu, hai đại Thiên Đình đã rời đi, từng tấc phật thổ không còn sinh cơ bừng bừng, vỏn vẹn chỉ còn chút âm thanh thút thít buồn đau quanh quẩn thiên địa.
Nam Chiêm Bộ Châu, Bắc Câu Lô Châu!
Hai đại châu cùng gặp trận thiên địa hạo kiếp này, không biết bao nhiêu sinh linh chết thảm trong đó, cho dù Địa Tiên Giới mênh mông vô ngần, nhưng trận chiến của hai đại Thiên Đình tác động quá lớn, nếu kéo dài như vậy nữa, tam giới sẽ tổn hại hơn phân nửa.
Ầm ầm!
Hàng vạn tinh thần ảm đạm vô quang, hung thần lệ khí như có như không, chẳng biết lúc nào hai đại Thiên Đình lần nữa trở lại trên trời cao, lại đang giằng co với nhau.
Phốc!
Trong miệng Diệp Hiên phun ra một ngụm máu tươi từ, sắc mặt của hắn trắng bệch như tờ giấy, Tru Thiên Kích trong tay run rẩy, chứng minh việc phát động Hỗn Độn Tuyệt Thiên Trận khiến hắn gặp trọng thương rất lớn.
Không chỉ Diệp Hiên, thân thể ba đại Chuẩn Thánh nhuốm máu, quang mang quanh thân cực kỳ ảm đạm, mà đám người sau lưng Diệp Hiên, mấy trăm vạn bộ chúng Thiên Đình tử thương hơn phân nửa, tất cả bọn hắn đều kiệt lực mà chết, thi thể khô bại nằm trên Hỗn Độn Tuyệt Thiên Trận, khiến người nhìn thấy mà giật mình.
Núi thây biển máu, xương trắng chồng chất, tám từ nói lên thảm trạng của Thiên Đình.
Thế nhưng Thượng Cổ Yêu Đình cũng không chịu nổi, thân thể hai đại Thiên Đế sụp ra, máu tươi nhuộm dần toàn thân, yêu quang quanh thân cực kỳ ảm đạm, trong miệng không ngừng tràn ra máu tươi, hơn phân nửa thượng cổ vạn yêu đều đã xụi lơ trên mặt đất, đại bộ phận trong đó đều đã kiệt lực mà chết, càng không biết bao nhiêu huyết thủy yêu ma nhuộm dần tòa Thượng Cổ Yêu Đình.
Lưỡng bại câu thương, ngọc thạch câu phần, đây chính là kết cục hai đại Thiên Đình, chỉ là trận kinh thiên đại chiến này còn chưa xong, giờ phút này Diệp Hiên đối mặt gắt gao với hai đại Thiên Đế, trong mắt hai bên đều có sát cơ cực kỳ hung lệ tràn ra.
Hai đại Thiên Đình máu nhuộm trời cao, tạo thành phá hư lan đến quá rộng, nhân mã hai bên càng tử thương thảm trọng, giờ phút này đều đã lâm vào trong trạng thái rất suy yếu.
- Đại ca, liều mạng đi!
Đế Tuấn dữ tợn gào thét, đôi mắt đã đỏ như máu, hiện tại đã đánh lưỡng bại câu thương, nếu còn để cho Diệp Hiên tiếp tục sống sót, Thượng cổ Yêu Đình sẽ trở thành trò cười lớn.
- Ta sợ các ngươi liều mạng không nổi.
Diệp Hiên rống giận bầu trời, sát khí trong mắt không ngừng tràn ra, Tru Thiên Kích ở trong tay hắn ong vang rung động, Hỗn Độn Tuyệt Thiên Trận lần thứ hai nở rộ khí tức tán địa thiên diệt.
- Diệp Hiên, đây là ngươi ép ta.
Đôi mắt Đông Hoàng Thái cũng đỏ ngầu đầy máu, vẻ mặt dữ tợn mà vặn vẹo, trong mắt xẹt qua vẻ điên cuồng, tựa như làm ra một quyết định thật lớn.
Ầm ầm.
Trên trời cao, trong hư không, Thượng cổ Yêu Đình cuồng bạo chấn động dưới chân Đông Hoàng Thái, Chu Thiên Tinh Đấu đại trận mênh mông vô biên lúc này buông xuống hàng tỷ tinh quang, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Thượng cổ Yêu Đình.
Chư thiên hư không, ong ong tụng kinh, thượng cổ vạn yêu vốn suy sụp ngã xuống đất chậm rãi đứng dậy, trên mặt mỗi người đều hiện ra vẻ trầm trọng nghiêm trang, trong miệng càng đang tụng niệm kinh văn thần bí mà huyền ảo.
- Ngưng ức vạn tinh quang!
Đế Tuấn một bước tiến lên, ngửa mặt lên trời rống như điên.
- Gọi Chu Thiên Tinh Đấu!
Hai tay Đông Hoàng Thái Nhất ấn bóp pháp quyết, cũng đồng dạng rống giận thiên địa, hiển nhiên đã đến giờ khắc cuối cùng, bọn họ phải xuất ra sát chiêu, nhất cử tiêu diệt Diệp Hiên và tam thập tam trọng Thiên Đình.
Ông.
Chu Thiên Tinh Đấu đại trận ông minh luân chuyển, Thái Hạo tinh không trong nháy mắt ảm đạm, ngàn vạn tinh thần ảm đạm vô quang, nhưng giờ phút này lại buông xuống tinh quang không cách nào tưởng tượng được.
Ầm ầm.
Vô cùng vô tận tinh quang buông xuống, không chỉ chiếu rọi Thượng cổ Yêu Đình tinh quang lấp lánh, ngay cả pháp tắc thiên địa cũngbị trấn áp rơi xuống, còn có tiếng chư thiên yêu tộc đang hoành tráng tụng kinh ong ong truyền đến.
Bên kia, Diệp Hiên sừng sững trên Hỗn Độn Tuyệt Thiên Trận, sắc mặt của hắn trong nháy mắt đại biến, chỉ vì một cỗ nguy cơ sinh tử chợt hiện lên trong lòng hắn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận