Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1623: Giải quyết tốt hậu quả

Chương 1623: Giải quyết tốt hậu quả
Ngày đó, hắn đã chờ đợi tử vong giáng xuống, nhưng chuyện khiến hắn khiếp sợ xuất hiện.
Người này lặng lẽ rời khỏi, lần thứ hai trở lại năm tháng trường hà, mà hắn thì hóa thành vạn cổ chí cường ở trong sự kinh ngạc.
Nhưng Diệp Lăng Thiên không cam lòng, hắn không cam lòng mình bại trong tay người này, càng không thèm bố thí của đối phương. Hắn điên cuồng chất vấn nhân vật thần bí này vì sao không giết hắn, nhưng người này chỉ để lại một câu nói thản nhiên.
- Nghịch chuyển năm tháng trường hà, phá vỡ vạn cổ hôm nay, cổ xưa một mình, vạn cổ trống rỗng cô đơn, tương lai có lẽ ngươi và ta còn có ngày gặp lại, cũng có lẽ không còn gặp lại nữa.
Năm tháng trường hà chạy đi, nhân vật thần bí này cũng theo đó biến mất, Diệp Lăng Thiên rốt cuộc cũng biết, đối phương cũng không phải người của thời đại hắn.
Trận chiến này là đau đớn vĩnh viễn trong lòng Vạn Linh chi chủ Diệp Lăng Thiên hắn, cũng là sỉ nhục lớn nhất trong đời hắn, bởi vì hắn ngay cả bại trong tay ai cũng không biết.
Sau khi Diệp Lăng Thiên thành đạo từng tự mình đi đến Thời Không Thần Điện, hy vọng Thời Không chi chủ có thể cho hắn một đáp án, hắn muốn một lần nữa đánh một trận với nhân vật thần bí này.
Đáng tiếc, Thời Không chi chủ yên lặng không nói, càng không nói một chữ về nhân vật thần bí này, cuối cùng để cho Vạn Linh chi chủ vô công mà trở về.
Chỉ là hôm nay tặc nhân xông vào Ngộ Đạo các, khí tức của hắn lại cực kỳ tương tự người năm đó, tuy rằng cho hắn một loại cảm giác vô cùng nhỏ yếu, nhưng Vạn Linh chi chủ dám cực kỳ khẳng định, hai người này tuyệt đối chính là cùng một người.
Bởi vì hắn quá quen thuộc đối với khí tức của người kia, cho dù đã qua hơn một trăm triệu năm cũng chưa từng quên.
- Hắn là người của kiếp này! Hắn là người của thế giới này.
- Ha ha ha.
- Ngươi và ta chung quy phải có ngày gặp mặt, lúc này ta tuyệt đối sẽ không bại trong tay ngươi.
Bỗng nhiên, Vạn Linh chi chủ cất tiếng cười điên cuồng, cả người trong nháy mắt biến mất không thấy, chỉ để lại Tử Linh cùng Linh Nô ngạc nhiên tại chỗ, không biết Vạn Linh chi chủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Linh điện thứ chín.
Phanh!
Một tiếng nổ nặng nề truyền đến, chỉ thấy Diệp Hiên hung hăng rơi xuống mặt đất, máu tươi không ngừng tràn ra từ trong miệng, cả người trong nháy mắt hôn mê.
Mạnh mẽ nhớ lại Vạn Linh Tiên Kinh, điều này vốn làm cho Diệp Hiên lao tâm lao lực quá độ, tâm thần bị thương thật lớn, ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc cuối cùng chạy trốn từ Ngộ Đạo Các, càng làm trầm trọng thêm thương thế của bản thân hắn, đây cũng là nguyên nhân vì sao Diệp Hiên lại hôn mê.
- Cái này... ?
Khi Lôi Lan nhìn thấy Diệp Hiên hôn mê bất tỉnh, cả người hắn ngẩn ra, sắc mặt sau đó trong nháy mắt âm trầm xuống, một tia sát khí âm hàn xẹt qua đáy mắt.
- Người này tâm ngoan thủ lạt, làm việc cực kỳ âm độc, lúc này chính là thời cơ tốt để giết hắn.
Lôi Lan lẩm bẩm thì thầm, sát khí quanh thân dần dần nồng đậm.
Lôi Lan là một tiểu nhân, hơn nữa hắn vô cùng thông minh, hắn vẫn biết Diệp Hiên đang lợi dụng hắn, nhưng hắn chỉ có thể mặc cho Diệp Hiên bày bố để sống sót.
Tuy rằng hắn không biết Diệp Hiên giờ phút này đã xảy ra chuyện gì, nhưng đối phương rõ ràng bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, giờ phút này chính là thời cơ tốt để giết hắn.
Ông!
Một thanh chủy thủ lặng lẽ hiện ra, Lôi Lan cẩn thận đi về phía Diệp Hiên, sát khí trong mắt càng thêm âm lãnh, chỉ cần mình đâm một đao vào mi tâm đối phương, tất có thể lấy đi tính mạng của người này.
- Ngươi muốn làm gì?
Bỗng nhiên, đang lúc sát khí Lôi Lan đã định, muốn một đao kết liễu Diệp Hiên, thanh âm cực kỳ âm lãnh của Cái Thiên Nguyên chợt vang lên, điều này cũng khiến Lôi Lan nhất thời kinh hãi, đánh rơi chủy thủ trong tay, bị dọa té xuống đất.
- Ai? Ai đang nói chuyện?
Đáng tiếc, thanh âm này tới nhanh đi cũng nhanh, Cái Thiên Nguyên lần thứ hai yên lặng, bởi vì giờ phút này tàn hồn của hắn cũng cực kỳ suy yếu, chỉ có thể đe dọa Lôi Lan một phen, căn bản không ngăn cản được đối phương xuống tay.
Cũng may, Lôi Lan người này sợ chết, nghe Cái Thiên Nguyên quát lớn, sát khí hắn vừa mới dâng lên tan thành mây khói, cả người đều kinh hoảng bất định.
Thật ra cũng không trách Lôi Lan muốn giết Diệp Hiên. Dù sao Diệp Hiên cũng chỉ là một Linh Tử giả, hơn nữa thủ đoạn làm việc quá âm độc, nói không chừng một ngày nào đó sẽ lấy đi tính mạng của hắn.
Huống hồ nếu có thể giết Diệp Hiên, đây cũng coi như lập công cho Vạn Linh Thiên Điện. Đến lúc đó Lôi Lan nói ra chân tướng, tất sẽ được Vạn Linh Thiên Điện khen ngợi, có thể nói là trăm lợi mà không hại đối với hắn.
Rất đáng tiếc, nghe tiếng quát lớn của Cái Thiên Nguyên, Lôi Lan đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để giết Diệp Hiên.
- Ngươi muốn giết ta?
Bỗng nhiên, đang lúc Lôi Lan kinh hồn bất định, Diệp Hiên chậm rãi mở hai mắt ra, chỉ là ánh mắt hắn âm lãnh mà tàn nhẫn, Lôi Lan thấy thế sợ hãi quỳ rạp xuống đất.
- Oan uổng, oan uổng quá, tiểu nhân nào dám sinh lòng xấu xa đối với Linh Tử!
Lôi Lan dập đầu như giả tỏi giải thích, cả người hoàn toàn bị mồ hôi lạnh làm ướt.
- Tin rằng ngươi cũng không có lá gan này.
Đôi mắt Diệp Hiên híp lại, chậm rãi đứng dậy, hắn cũng không có giết Lôi Lan trước, bởi vì hắn lúc này ngoài mạnh trong yếu, giờ phút này căn bản không phát huy được nửa điểm tu vi.
Hắn chịu thương tích quá nặng, Vạn Linh tiên kinh này làm cho tâm thần của hắn hao tổn quá lớn, tu vi trong cơ thể đều không nghe hắn điều động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận