Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2624: Hóa quá khứ! (2)

Chương 2624: Hóa quá khứ! (2)
Ba người bọn họ kết bên cùng sống nhiều năm, nàng cũng không hỏi Diệp Hiên vì sao hắn và Hoang giống nhau như đúc.
Bởi vì nàng mơ hồ cảm giác được một vài thứ, biết cho dù nàng có hỏi vấn đề này, cũng không có khả năng đạt được đáp án.
Nhưng nàng vô cùng rõ ràng một chuyện, đó chính là bất kể 'Hoang' cũng tốt, hay Diệp Hiên cũng được, bọn họ gánh vác sứ mệnh nặng nề, có lẽ cũng là người duy nhất có thể phá vỡ nguyền rủa của vạn cổ luân hồi.
Một ván cờ kết thúc dưới tuyệt sát của 'Hoang', Diệp Hiên cuối cùng thua một ván này, tuy nhiên hắn cũng không có bất kỳ mất hứng thú nào, ngược lại cả người càng thêm lắng đọng.
Hai người nhìn như đang chơi cờ, thật ra là một loại trao đổi pháp cùng đạo, càng là Hoang đang dạy dỗ cho Diệp Hiên.
Thân là hoang cổ đệ nhất cường giả, thậm chí là người cường đại nhất Vạn Cổ Vũ Trụ, pháp cùng đạo của Hoang đã cho Diệp Hiên giác ngộ vô tận, càng làm cho hắn dần dần tiến lên về hướng Cửu Biến Kinh Thiên.
- Tịch Dao tâm tư đơn thuần, dĩ nhiên chạm tới cửu biến kinh thiên chi cảnh, xem ra ngươi sẽ bước vào cảnh này sau nàng.
'Hoang' thản nhiên nói.
- Luận tư chất, ta đích xác không bằng nàng.
Diệp Hiên Phong nhẹ nhàng cười nói.
- Ngươi và ta là cùng bản nhất, ngươi sắp hoàn thành pháp và đạo của kiếp này, nhưng Hoang Thiên pháp cũng là pháp và đạo của ngươi ta, ta còn có một môn cấm kỵ thiên pháp cuối cùng truyền thụ cho ngươi.
Hoang khó có được nói lời trịnh trọng, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Diệp Hiên.
- Pháp gì?
Có thể làm cho 'Hoang' nghiêm túc như thế, sắc mặt Diệp Hiên nghiêm túc, cũng cảm giác được môn cấm kỵ thiên pháp này tuyệt đối không tầm thường, nếu không tuyệt đối sẽ không để cho kiếp trước coi trọng như thế.
- Tương lai ta mặc dù biến mất, nhưng pháp và đạo trường tồn, cho nên môn cấm kỵ thiên pháp này gọi là hóa quá khứ.
Hoang trầm giọng nói.
- Hóa quá khứ?
Ầm ầm.
Thần hồn Diệp Hiên chấn động, đôi mắt chấn động nhìn về thân ảnh phía trước, chỉ là ba chữ này, đã làm cho Diệp Hiên rung động khó hiểu.
Một lần.
Diệp Hiên một mực suy diễn môn cấm kỵ thiên pháp này, bởi vì hắn từng sáng tạo ra môn cấm kỵ thiên pháp không trọn vẹn Hóa tương lai.
Dựa theo suy đoán của hắn, tương lai là hư ảo khó lường, nhưng quá khứ chân thật tồn tại.
Nếu như hắn có thể biểu diễn 'Hóa quá khứ', có thể bày ra tu vi khủng bố của hoang cổ đệ nhất cường giả.
Đáng tiếc, tu vi cảnh giới của Diệp Hiên không đủ, căn bản không cách nào tìm hiểu ra Hóa quá khứ, không ngờ 'Hoang' lại đưa ra pháp môn này.
- Ta là quá khứ, ngươi là kiếp này, khi ngươi đạt thành cửu biến kinh thiên, là sẽ thi triển được pháp môn Hóa quá khứ này, chân chính bày ra uy lực vạn cổ của Hoang Thiên Pháp.
Ánh mắt 'Hoang' sáng quắc nói.
- Quá khứ và tương lai của kiếp này!
Diệp Hiên thì thào, nội tâm chấn động không ngừng, hắn có thể cảm giác được ý chia tay của kiếp trước, pháp môn Hóa quá khứ này là lễ vật cuối cùng mà đối phương tặng cho hắn.
- Thời gian không còn nhiều nữa, pháp môn hóa quá khứ, ngươi phải cẩn thận cảm ngộ, bao hàm pháp và đạo của cả đời ta.
Ầm ầm.
Y bào 'Hoang' bay múa, thiên địa phong vân trong nháy mắt biến ảo, hai người trong nháy mắt tiến vào một mảnh không gian hư ảo hoang vu, từng đạo khí tức vạn cổ hoang vu hiện ra ở phiến không gian này.
Hóa quá khứ.
Như Vạn Cổ Lôi Âm, tựa như chư thiên vũ trụ, âm thanh 'Hoang' khủng bố quanh quẩn, cả người hắn vào giờ khắc này hóa thành ánh sáng hoang vu, bắt đầu diễn hóa ra pháp và đạo cả đời của hắn.
Cái gọi là Hóa quá khứ, thật ra chính là kiếp trước, bởi vì hắn chính là quá khứ, mà Diệp Hiên là kiếp này của hắn.
Môn cấm kỵ thiên pháp này cần Diệp Hiên hoàn thành, cũng chỉ có Diệp Hiên mới có thể thi triển.
Tại thời điểm này.
Sắc mặt Diệp Hiên đầy nghiêm trang, một đạo hoang vu chi quang hòa hợp với hắn, cả người hắn đều tắm rửa trong pháp cùng đạo của kiếp trước, càng đang tìm hiểu pháp môn hóa quá khứ khoáng cổ tuyệt kim này.
Quá khứ thực sự tồn tại, kiếp này đẩy ngang vạn cổ, tương lai hư vô mờ ảo.
Diệp Hiên đang cảm ngộ môn hóa quá khứ, càng là cảm ngộ tu vi cùng thần thông cả đời 'Hoang', thậm chí kết hợp pháp cùng đạo của bản thân, cả người dần dần tĩnh tâm thông minh.
Không biết bao lâu, có thể là một ngày, có thể là một năm, nhiều khả năng là một thời đại.
Diệp Hiên từ từ mở hai mắt ra, một chút hoang vu xẹt qua hai mắt hắn, Hoang lại xuất hiện trước mặt hắn, hai người cũng một lần nữa trở lại giữa rừng trúc.
Giống như tất cả những gì vừa rồi chỉ là một giấc mộng, giờ phút này Diệp Hiên rốt cục tỉnh lại, chỉ là Diệp Hiên vô cùng rõ ràng, hắn đã nắm giữ môn cấm kỵ thiên pháp này.
- Hóa quá khứ.
Diệp Hiên thì thào thì thầm, tĩnh tâm cảm ngộ môn cấm kỵ thiên pháp này. 'Hoang' yên lặng nhìn chăm chú vào Diệp Hiên, trong mắt hiện ra vẻ vui mừng.
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Năm tháng trôi qua, thời gian thuyên thoắt thoi đưa, toàn bộ thế giới Thái Cổ dần dần đi tới thời kỳ cuối, tuy rằng nhìn như phồn thịnh đến cực hạn, nhưng cũng mang ý nghĩa sau cực thịnh chính là khởi đầu của tan vỡ.
Ầm ầm.
Một ngày nọ, một đạo khí tức kinh thiên tuyệt địa từ phương đông truyền đến, thái cổ kiếp quang xuyên qua vạn cổ phóng lên trời, một tôn Thái Cổ Thần Vương hoành không xuất thế.
Kinh thiên tuyệt địa, vạn cổ độc tôn.
Sinh linh của thế giới Thái Cổ hưng phấn rống cao, bởi vì rốt cục xuất hiện một vị kinh thiên tuyệt địa giả, điều này cũng có nghĩa là tất cả hy vọng của sinh linh Thái Cổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận