Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 739 - Khổng Tuyên mang ơn



Chương 739 - Khổng Tuyên mang ơn




Khổng Tuyên tính cách vốn là gắt gỏng, tại tam giới càng là vô pháp vô thiên, đối mặt con ruột chống đối, mà lại càng là ở trước mắt Diệp Hiên, cái mặt mo này của hắn phải thả ở đâu đây?
Ầm ầm!
Khổng Tuyên vỗ ra một chưởng, hư không cuồng bạo sụp đổ, trực tiếp giết tới đến hướng Thiên Bằng Vương, điều này cũng làm cho sắc mặt Thiên Bằng Vương tái đi, trực tiếp trốn ở sau lưng Diệp Hiên.
Ông!
Diệp Hiên phất tay qua khoảng không, trong nháy mắt đem tiêu tán đòn công phạt của Khổng Tuyên.
- Khổng đại ca nếu là tin ta, tạm thời né tránh trước, ta cùng Thiên Bằng nói chuyện một chút.
Diệp Hiên mỉm cười nói.
- Diệp huynh đệ, cái tên Nghịch Tử này... !
Không đợi Khổng Tuyên nói xong, Diệp Hiên ngắt lời nói:.
- Ở giữa phụ tử nơi nào có thâm thù đại hận, Khổng đại ca an tâm chớ vội, tạm thời né tránh trước đã.
Nghe thấy lời Diệp Hiên nói, Khổng Tuyên hận hận nhìn thoáng qua Thiên Bằng Vương, sau đó quay người liền đi ra khỏi Đấu Ngưu cung, điều này cũng làm cho Thiên Bằng Vương cuối cùng mới dám thở phào một hơi.
- Đa tạ Thiên Đế, nếu không phải ngài ở chỗ này, cái tên Khổng Tuyên này nhất định sẽ giết ta mất rồi.
Thiên Bằng Vương khom người cúi đầu nói với Diệp Hiên.
Nhìn thấy mặt mũi Thiên Bằng Vương hơi có vẻ tái nhợt, Diệp Hiên khẽ mỉm cười nói:.
- Ở giữa cha con nào có thù hận cách đêm, Khổng đại ca lại làm sao có thể thật giết ngươi, nếu như hắn thật muốn giết ngươi, ngươi sớm đã chết vô số lần rồi.
Nghe thấy lời Diệp Hiên nói, Thiên Bằng Vương lập tức không nói gì, thực sự hắn làm sao không biết nếu Khổng Tuyên muốn giết hắn, hắn căn bản là không cách nào né tránh được, nhưng đối với vị phụ thân này của mình, trong lòng Thiên Bằng Vương vẫn là có ngăn cách cùng oán giận cực lớn.
- Đến đây, nói cùng bản đế một chút đi, vì sao ngươi lại căm thù đối với phụ thân ngươi như thế?
Diệp Hiên yên tĩnh lên tiếng nói.
Nhắc tới quan hệ cùng Khổng Tuyên, sắc mặt Thiên Bằng Vương liền âm tình bất định, cả người đều biến có chút yên lặng, cho đến mấy chục giây trôi qua, lúc này Thiên Bằng Vương mới dần dần lên tiếng, kể lại mâu thuẫn một mực không cách nào hóa giải giữa hai cha con.
Chuyện phải nói từ mười lăm vạn năm trước.
Khổng Tuyên, ngũ sắc Khổng Tước đầu tiên từ lúc Thiên Địa Khai Tịch đến nay, thiên tiên thần thông ngũ sắc thần quang uy chấn tam giới, càng là nhân vật xưng tôn làm tổ trong tam giới.
Chính là một nhân vật vô thượng như thế, không ngờ lại chơi trò hồng trần hóa thành phàm nhân cùng một nữ tử nhân loại Địa Tiên Giới mến nhau, mà cái này cũng là nguyên nhân có xuất thân của Thiên Bằng Vương.
Bản thể Khổng Tuyên chính là Khổng Tước ngũ sắc, càng là có pháp lực vô thượng, mà nữ tử hắn mến mộ kia chẳng qua chỉ là một phàm nhân, hai người liên hợp dù không nói là hành vi nghịch thiên, nhưng khi nữ tử này có thai sinh hạ Thiên Bằng Vương, tự mình cũng hồn phi phách tán mà chết, từ đó tiêu tán giữa thiên địa.
Mẫu thân Thiên Bằng Vương chết để Khổng Tuyên cực kỳ đau thương, cho dù hắn là nhân vật tại đường ranh giới Đại La thứ ba, cũng không thể có thể làm cho thê tử của mình hồi sinh, mà hắn đem tất cả oán hận đều phát tiết đến trên người Thiên Bằng Vương.
Mọi người đều biết, ngũ sắc Khổng Tước nhất tộc chính là thiên địa sinh ra, căn bản cũng không phải là dòng dõi truyền thừa, đương nhiên Thiên Bằng Vương có huyết mạch Khổng Tuyên, nhưng bản thể lại là Kim Sí Đại Bằng Điểu, tuy thiên chất cũng cực kỳ đáng sợ, nhưng so với ngũ sắc Khổng Tước lại kém mấy bậc, đây càng thêm để Khổng Tuyên cảm thấy sỉ nhục.
Tại trong trí nhớ Thiên Bằng Vương, từ khi còn bé hắn liền chưa thấy qua mẫu thân, càng là bị Khổng Tuyên quở trách mẫu thân là do hắn mà qua đời, cái này cũng thành bóng đen lớn nhất trong lòng Thiên Bằng Vương.
Nghiêm ngặt răn dạy, quở trách từ nhỏ, đây chính là ấn tượng của Thiên Bằng Vương đối với Khổng Tuyên, hắn cũng chưa từng cảm nhận qua cái gọi là tình thương của phụ thân, càng phải thỉnh thoảng gặp phải roi đòn từ Khổng Tuyên, điều này cũng làm cho hắn căm hận Khổng Tuyên đến cực điểm.
Sau khi Thiên Bằng Vương bước vào Thái Ất cảnh, rốt cuộc cũng tìm một cơ hội rời khỏi Tây Ngưu Hạ Châu, dưới một phen trằn trọc chạy trốn, cũng tiến vào Hoa Quả Sơn trở thành một vị Yêu Vương.
Nghe xong Thiên Bằng Vương tự thuật, Diệp Hiên bất đắc dĩ lắc đầu.
- Ý của ngươi là nói, phụ thân ngươi đưa hết trách nhiệm mẫu thân ngươi chết trách tội đến trên đầu của ngươi, hận ngươi hơn chính là Thiên Bằng thân, cũng không phải là ngũ sắc Khổng Tước nhất tộc, để hắn ném mặt mũi cực lớn, hận không thể giết ngươi?
Diệp Hiên khẽ nói.
- Thiên Đế, ngài cũng đã nhìn thấy, hắn không có giết ta, chỉ có điều sợ người ngoài nói hắn vô tình giết con, Thiên Bằng Vương ta cũng không có hắn phụ thân người này, cho tới bây giờ hắn cũng không có xem ta như con của hắn.
Thiên Bằng Vương lạnh lùng nói.
- Tốt, nếu đã như vậy, bản đế cũng không thể nói gì hơn, chỉ là bản đế muốn cùng ngươi đánh cược, nhìn xem phụ thân ngươi là thật hận không thể giết chết ngươi hay không, không biết ngươi có dám cùng bản đế đánh cược một phen?
Diệp Hiên nói.
- Đánh cược như thế nào?
Thiên Bằng Vương nao nao.
...
Thời gian nửa ngày trôi qua, sau khi Khổng Tuyên lần nữa tiến vào Đấu Ngưu cung, Diệp Hiên chắp hai tay sau lưng, Thiên Bằng Vương đứng ở một bên, điều này cũng làm cho Khổng Tuyên hung hăng liếc nhìn Thiên Bằng Vương một chút, hiển nhiên còn đang giận chưa tiêu.
- Diệp huynh đệ, ta muốn dẫn cái tên nghịch tử này trở về Tây Ngưu Hạ Châu, vĩnh sinh giam lỏng nó, còn mời Diệp huynh đệ chu toàn.
Khổng Tuyên thẳng thắn nói.
- Khổng đại ca, chuyện hai cha con ngươi ta đã hiểu được, nếu ngươi đã hận hắn như thế, lại kiêng kỵ bên ngoài nói ngươi vô tình giết con, vậy kẻ ác này hãy để ta làm đi.
Diệp Hiên mỉm cười nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận