Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 455 - Người năm trăm năm trước kia đã trở về



Chương 455 - Người năm trăm năm trước kia đã trở về




Năm đó hắn còn tuổi nhỏ, cũng không biết những lời này có ý gì.
Nhưng hắn lại nhớ rõ, khi Hoàng bàn tử nói ra những lời này, sư tôn giống như thần linh ở trong lòng hắn hơi run rẩy, trong mắt càng xẹt qua một tia sợ hãi mà hắn chưa từng thấy qua bao giờ.
Mà những ký ức này một mạch ẩn sâu ở trong đầu hắn, theo thời gian trôi qua cũng dần dần phai đi.
Nhưng những gì hắn nhìn thấy hôm nay đã câu dẫn ra đoạn ký ức kia, lại liên tưởng đến một màn hiện tại, một loại cảm giác khủng bố không thể nào nói rõ đang tràn ngập ở trong lòng hắn.
Lẽ nào?
Lẽ nào người sư tôn sợ hãi, chính là vị hắc y nhân thần bí này?
Đáng tiếc, không chờ La Phong hiểu rõ then chốt trong đó, Hoàng bàn tử đã đi tới trước mặt bọn họ, giơ tay chém xuống, trực tiếp chém hơn mười vị tu tiên giả ngàn vạn nhát, thủ đoạn thâm độc tàn nhẫn, để cho người khác không dám nhìn thẳng.
- A!
Những tiếng kêu to thê thảm, sống không bằng chết, dưới dằn vặt đáng sợ cực hạn, hơn mười vị tu tiên giả chết không toàn thây, nguyên thần cũng bị Hoàng bàn tử chém thành tro bụi, ngay cả cơ hội chuyển thế đầu thai cũng không có.
- La Phong.
Hoàng bàn tử dữ tợn mỉm cười, từng bước đi tới chỗ La Phong, La Phong đau khổ cười một tiếng, biết mình chắc chắn phải chết, dù cho hắn có đau khổ khẩn cầu Hoàng bàn tử cũng không chút tác dụng gì.
Bởi vì mấy năm nay hắn truy sát Hoàng bàn tử, hiểu rất rõ thủ đoạn của Hoàng bàn tử, cầu xin tha thứ chỉ để hắn chết càng không có tôn nghiêm.
Nhắm mắt nhận lấy chết, đây là lựa chọn của La Phong, cũng chỉ có thể là lựa chọn duy nhất của hắn.
Đáng tiếc, La Phong đang nhắm mắt chờ chết nhưng đao kia lại chậm chạp không có rơi xuống, hắn nghi ngờ mở hai mắt ra, lại nhìn thấy khuôn mặt của Hoàng bàn tử không còn dữ tợn, thay vào đó là nhìn hắn với một ánh mắt quỷ dị.
- Yên tâm, Hoàng gia gia sẽ không giết ngươi, nếu như giết ngươi, ai đi truyền tin cho Vũ Tuyệt Tiên?
Hoàng bàn tử thâm độc cười lạnh.
- Nói cho Vũ Tuyệt Tiên, người năm trăm năm trước kia đã trở về, bảo hắn rửa cổ chờ chết đi.
Hoàng bàn tử cười lạnh, xoay người đi tới phía Diệp Hiên, cũng không chờ hắn đi ra mấy bước, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại La Phong, một tia tàn nhẫn bạo ngược xẹt qua trong mắt.
- Đúng rồi, không chỉ Vũ Tuyệt Tiên, tất cả những người phản bội Minh Phủ năm đó, bảo bọn họ hãy từ từ hưởng thụ thời gian vui sướng sau cùng này đi.
Ha ha.
Hoàng bàn tử dữ tợn cười to, nhưng lại cười ra nước mắt, hắn kéo dài hơi tàn năm trăm năm, cười một tiếng này giống như phóng xuất ra hết tất cả hậm hực trong lòng bao nhiêu năm qua.
Lúc này.
La Phong trừng mắt đứng đó, hắn không ngờ mình lại còn sống, chuyện này quả thật không dám tưởng tượng, nhưng điều để cho hắn cảm thấy kinh hoảng là lời Hoàng bàn tử vừa nói.
- Người năm trăm năm trước kia? Hắn... Hắn rốt cuộc là ai?
La Phong lẩm bẩm, gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Hiên ở nơi xa, lại không có được câu trả lời hắn mong muốn.
Mây lên, gió tới.
Một đám mây đen hiện ra, mang theo Diệp Hiên cùng Hoàng bàn tử và tiểu cô nương bay đi, cho đến khi bọn họ trở thành một điểm đen ở trong mắt La Phong, hắn mới tỉnh lại từ trong hoảng sợ.
- Sư tôn, lẽ nào vị hắc y nhân thần bí này thật là người mà ngài cảm thấy sợ hãi?
La Phong nắm chặt hai tay, không thể tin được vào suy đoán của mình.
Chỉ là hắn có một loại dự cảm, trời của thế giới này sắp phải đổi rồi.
Không chần chờ, lại không dám có chút chút dây dưa, La Phong nhấc lên kiếm quang phóng lên cao, hắn phải nhanh chóng nói chuyện này cho sư tôn, hy vọng sư tôn có thể phòng hoạn khi chưa xảy ra.
...
Thành phố Tô Hàng.
Vạn dặm tinh không, ánh nắng chói chang, từng cơn gió nhẹ thổi qua, mang đến một cảm giác mát mẻ.
Đình đài lầu các, hoa cỏ thơm ngát, thúy liễu nhẹ chập chờn ở trong gió, chim nhỏ líu lo hót vang.
Đây là một trang viên có dòng nước từ trên núi chảy xuống, tràn ngập cổ phong, nằm trên đoạn đường tấc đất tấc vàng của thành phố Tô Hàng, người bình thường căn bản không có tư cách vào ở trong trang viên sang trọng này, cũng chỉ có tu tiên giả mới có trang viên xa hoa có nước từ trên núi chảy xuống như thế...
Hoàng bàn tử vẫn tàn nhẫn vô tình như cũ, trang viên này vốn là chỗ ở của một tu tiên giả Kim Đan kỳ nhưng đã bị hắn trực tiếp giết chết, cũng đoạt luôn trang viên, tạm thời làm nơi đặt chân.
Suối nước róc rách, gió nhẹ thổi qua.
Trong đình viện.
Một chiếc bàn đá, mấy cái ghế đá, một bầu nước trà, hai chén ngọc, ngoại trừ những thứ này, không có vật gì khác.
Diệp Hiên ngồi ở trong đó, hắn uống một hớp trà, khẽ cau mày, lại đặt chén trà xuống.
Hiển nhiên, hơn năm trăm năm ở Địa Tiên Giới, Diệp Hiên dùng đều là Tiên Trà, loại phàm vật này làm cho hắn cảm thấy khó có thể nuốt.
Tuy năm trăm năm không có đi theo bên cạnh Diệp Hiên, nhưng Hoàng bàn tử cũng không xa lạ gì về Diệp Hiên, tự nhiên có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Diệp Hiên.
- Tiên sinh, những thứ phàm trần này không so được Tiên Giới, thuộc hạ....
Không đợi Hoàng bàn tử nói xong, Diệp Hiên khẽ mỉm cười nói:
- Không sao cả, nói cho ta nghe đi, năm trăm năm này đã xảy ra chuyện gì.
Nhắc tới chính sự, Hoàng bàn tử nắm chặt hai tay, yên lặng hơn mười hơi mới bình phục lại nỗi lòng kích động của mình.
- Năm đó từ sau khi ngài độ kiếp thành công...
Theo Hoàng bàn tử chậm rãi kể, chuyện cũ phủ đầy bụi năm trăm năm của từng người đều được hắn nói ra.

Năm trăm năm trước.
Diệp Hiên độ kiếp thành tiên dưới sự chúc mục của vạn chúng, sau đó biến mất không còn tăm hơi khỏi thế nhân, không có ai biết hắn đã đi đâu, nhưng phàm là người thân cận cùng hắn đều đoán được, Diệp Hiên nhất định đã phi thăng đến trong Tiên Giới.



Bạn cần đăng nhập để bình luận