Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 902 - Trấn áp đa bảo



Chương 902 - Trấn áp đa bảo




- Đa Bảo lão nhi, ngươi chỉ có chút bản lãnh này thôi sao?
Bỗng nhiên, giọng Diệp Hiên thong thả vang lên, ánh mắt Phật Đà Bồ Tát khắp nơi hoảng sợ, Diệp Hiên dĩ nhiên thu hồi song chưởng, trước ngực cánh cửa đại mở , mặc cho Đa Bảo Như Lai hướng tới lồng ngực mà vỗ xuống.
Ầm!
Hư không nổ vang, phật quang rừng rực, chỉ thấy Đa Bảo Như Lai song chưởng đánh vào lồng ngực Diệp Hiên, vô tận phật quang bao phủ hai người, một màn diễn ra trước mắt tiểu cô nương, liền khiến tiểu cô nương khóc thành tiếng, trong miệng càng là gọi tên Diệp Hiên.
- Hắn điên hay sao?
- Điên, nhất định là điên, ngã phật một kích hắn có thể chịu nổi?
Khắp nơi Bồ Tát Phật Đà hoảng sợ nói nhỏ, không dám tin vào mắt của mình, phải biết rằng Đa Bảo Như Lai là Đại La đỉnh phong, tu hữu trượng tám kim thân Phật Môn bí pháp, bất luận nhục thân bên ngoài hoặc tu vi, đều được xưng là đỉnh phong tam giới, lúc này Diệp Hiên cứng rắn chịu một kích của Đa Bảo Như Lai, nhất định là hành vi muốn chết.
Đáng tiếc, Bồ Tát Phật Đà khắp nơi chưa kịp định thần trở lại, chỉ thấy tiên phật ánh sáng giữa hai người chậm rãi tiêu tán, một màn kế tiếp trước mắt, liền khiến bọn họ dại ra tại chỗ.
Đa Bảo Như Lai song chưởng vẫn như cũ đánh vào lồng ngực Diệp Hiên, chỉ là lúc này sắc mặt hắn tái nhợt nhìn Diệp Hiên, đôi Phật Chưởng cực hạn run rẩy yếu dần.
Diệp Hiên quanh thân cũng không nở rộ tiên quang, hắn bình tĩnh quỷ dị nhìn Đa Bảo Như Lai, nụ cười tà ác trên khuôn mặt hắn nở rộ.
- Chỉ bằng chút tu vi này cũng muốn làm tổn thương ta?
Diệp Hiên mỉm cười lên tiếng, chỉ là nụ cười của hắn trong mắt Đa Bảo Như Lai quá mức đáng sợ, khiến cho hai cánh tay Đa Bảo Như Lai run rẩy, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hiên, như gặp thứ gì cực kỳ khủng bố vậy.
- Không được... Không thể... Vì... Vì cái gì... Ngươi... Ngươi vẫn vô sự?
Đa Bảo Như Lai sợ hãi chất vấn, bước dưới chân liên tục rút lui, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên chuyển hiện cực kỳ kinh hoảng.
Không trách bộ dạng Đa Bảo Như Lai như này, một kích vừa rồi ẩn chứa tám phần mười tu vi của hắn, dù là Đại La đỉnh phong đụng phải một kích này của hắn, liền bị trọng thương không cách nào tưởng tượng, nhưng Diệp Hiên hoàn toàn không chút tổn hại, cái này như thế nào không khiến hắn cảm thấy hoảng sợ tột cùng?
Đáng tiếc, Đa Bảo Như Lai không biết, Diệp Hiên tu luyện tới Đại La đỉnh phong, ở đó không ai là đối thủ của hắn, bất luận tu vi hoặc thân thể hắn, ở Đại La đỉnh phong căn bản không người nào có thể tổn thương, chỉ có Chuẩn Thánh mới có thể uy hiếp đối với hắn.
- Đa Bảo lão nhi, hoặc là giao ra công đức hạt sen, hoặc là ngươi chết ở nơi đây, đừng nói bản đế không cho ngươi cơ hội lựa chọn.
Ùng ùng!
Đại Lôi Âm Tự cuồng bạo lay động, một luồng sương mù vờn quanh thân Diệp Hiên, hắn đi nhanh tới hướng Đa Bảo Như Lai, sát cơ lệ khí ngút trời lan tràn.
- Diệp Hiên, ngươi đúng là vọng tưởng.
Đa Bảo Như Lai rống giận lên tiếng.
- Chết!
Diệp Hiên không lời nói nhảm, không chần chừ, hắn bước ra một bước chợt trước người xuất hiện ở Đa Bảo Như Lai, một đôi kình thiên đạp đất cự chưởng ngưng tụ mà ra, mang theo ma diệt vạn vật khủng bố uy năng hướng Đa Bảo Như Lai trấn áp mà xuống.
- Chưởng trung phật quốc!
Đa Bảo Như Lai lên tiếng rống to, một đôi Phật Chưởng huyễn diệt hư không, còn có âm thanh tụng kinh đầy trời truyền đến, đón đánh bay thẳng đến Diệp Hiên.
Ầm!
- A!
Sơn hà toàn diệt, thời không vặn vẹo, không chần chừ đánh tới Diệp Hiên, sự tình cực kỳ đáng sợ cũng theo đó xuất hiện, Đa Bảo Như Lai căn bản là tiếp không được một đòn của Diệp Hiên, một đôi Phật Chưởng từ ông từng khúc vỡ nát, nổ tung tuông ra hai luồng bọt máu, trong miệng phát ra tiếng la hét thê thảm.
Đùng!
Đa Bảo Như Lai thân thể ngã văng ra, bay xuyên qua Đại Lôi Âm Tự, từng ngọn núi bị thân thể của hắn đè lên mà tan thành tro bụi, kim sắc Phật Huyết trong miệng không cầm được phun ra.
- Tới!
Càn khôn treo ngược, đấu chuyển tinh di, từ tám hướng trời đất truyền đến giọng nói vô tình của Diệp Hiên, một đôi hư ảo cự chưởng hiện ra, bay thẳng vồ xuống Đa Bảo Như Lai.
Đùng!
Thiên địa huyễn diệt, hư không rung chuyển, một chưởng này vồ nát sơn hà, chấn vỡ hư không, trực tiếp giam cầm Đa Bảo Như Lai trong tay, Diệp Hiên lặng yên xuất hiện trước người Đa Bảo Như Lai.
Ùng ùng!
Diệp Hiên một quyền đãng diệt sơn hà, vô tình mà tàn khốc đập tới Đa Bảo Như Lai, khiến cho Đa Bảo Như Lai không cam rống giận, miệng niệm thần kinh Phật Môn, xung quanh dâng lên trượng tám kim quang hy vọng có thể ngăn cản một kích từ Diệp Hiên.
Răng rắc!
Trượng tám kim quang từng khúc vỡ nát, một miêng phun ra Phật Huyết, Diệp Hiên một quyền xuyên qua lồng ngực Đa Bảo Như Lai, các Đa Bảo Như Lai khác thê thảm rống to, nhưng vô pháp ngăn cản đại thuật sát phạt từ Diệp Hiên.
Huyết, màu vàng tiên huyết, thê diễm mà mỹ lệ!
Kim sắc Phật Huyết nhuộm dần Đa Bảo Như Lai, phật quang rừng rực tiêu tán không còn, thân thể của hắn giống mạng nhện rạn, đối mặt Diệp Hiên nhân vật vô pháp địch nổi, Đa Bảo Như Lai căn bản một lực ngăn cản cũng không có.
- Không được... Không thể... Không thể... Ngươi... Ngươi làm sao mạnh như vậy!
Trên trời cao, bên trong hư không, sắc mặt Đa Bảo Như Lai trắng bệch, lỗ máu lồng ngực cực kỳ đáng sợ, đại lượng bọt máu từ khóe miệng hắn chảy ra, thân thể hắn đổ nát rơi xuống mặt đất, hai mắt hắn si ngốc vô thần, run rẩy trong miệng lẩm bẩm, không thể nào hiểu được Diệp Hiên hắn cuối cùng muốn làm gì, một sức phản kháng hắn cũng không có, ngược lại đụng phải đại kiếp như này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận