Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1382 - Côn Bằng bị phạt, Thiên Đình tái lập



Chương 1382 - Côn Bằng bị phạt, Thiên Đình tái lập




Ầm ầm!
Xiềng xích thời không trói buộc chân thân Bàn Cổ, Diệp Hiên cầm một đầu của dây xích đi lại giữa mặt đất mênh mông, toàn bộ chân thân Bàn Cổ đều bị Diệp Hiên kéo đi động.
Đạp - Đạp - Đạp.
Diệp Hiên đạp trời bay lên, hắn kéo chân thân Bàn Cổ đi về phía Bất Chu Sơn, theo xiềng xích thời không biến mất ở trong tay Diệp Hiên, chân thân Bàn Cổ ầm ầm rơi xuống Bất Chu Sơn, càng truyền đến một tiếng động rung trời, hung hăng nện vào trong Bất Chu sơn.
- Lấy chân thân Bàn Cổ là cơ sở, an ủi anh linh những người đã chết của ba mươi ba trọng Thiên Đình chúng ta.
Ầm ầm.
Diệp Hiên điểm ra một chỉ lên bầu trời hoàn vũ, hào quang thông thiên động địa gào thét rơi xuống, mặt đất Bất Chu Sơn đang nứt ra, chân thân Bàn Cổ trầm luân rơi xuống, triệt để bị trấn áp dưới chân Bất Chu sơn.
- Thiên Tôn.
Ba mươi ba trọng Thiên Đình truyền đến từng tiếng rống như núi hô biển gầm, đôi mắt mỗi người đều đỏ thẫm mà tràn đầy kích động, càng có rất nhiều nước mắt xẹt qua gò má bộ chúng Thiên Đình.
Hôm nay nhất cử tiêu diệt Vu Tộc, chân thân Bàn Cổ bị trấn áp dưới chân Bất Chu sơn, tàn bộ tam thập tam trọng Thiên Đình rốt cục thả ra một ngụm ác khí, thù hận tồn đọng trong đáy lòng bọn họ ba trăm vạn năm cuối cùng đã được giảm bớt.
- Tam thập tam trọng Thiên Đình đứng trên chín tầng trời, ân ân oán oán năm xưa, đều thanh lý trong kiếp này, nếu có người có lòng mang bất kính, tru sát khỏi thiên địa.
Diệp Hiên nhìn quanh thiên địa tám phương, âm thanh ầm ầm vang vọng khắp Hồng Hoang Đại địa.
Đây là biểu hiện ý chí của Diệp Hiên, cũng là hắn đang chiêu cáo cho Vạn Linh, Thiên Đình từng biến mất ba trăm vạn năm sẽ trọng chưởng thiên địa đại thế.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hồng Hoang chấn động, vạn linh sợ hãi không nói gì, Thiên Đạo Thánh nhân không hiển lộ thế gian, những cái gọi là đạo thống, tất cả đều yên lặng không tiếng động.
Cũng vào thời khắc Vu tộc bị diệt, các phương đạo thống trong Hồng Hoang đại địa nhao nhao rối loạn:
Chân tướng về ba trăm vạn năm trước đang hiện ra, cũng dần dần bị sinh linh Hồng Hoang biết được, lúc này mới biết được lai lịch của Diệp Hiên cùng tam thập tam trọng Thiên Đình.
......
Bất Chu Sơn, Thiên Đình ba mươi ba trọng, Thiên Đế cung.
Diệp Hiên ngồi trên đế tọa, vị trí này vốn là của Tử Vi Thiên Đế, rất đáng tiếc, Tử Vi phản bội Thiên Đình, phản bội tất cả mọi người bọn họ, lại càng tận mắt nhìn Cửu Thiên Huyền Nữ bị chân thân Bàn Cổ đạp chết mà không cứu.
- Thiên Tôn, nên thanh lý từng tên phản đồ kia.
Đông Hoàng Thái Nhất cầm trong tay Hỗn Độn Chung, phẫn hận lên tiếng.
- Không sai, Thái Thượng lão quân, Côn Bằng, còn có Tử Vi phản đồ, bọn họ đều đáng chết.
Đế Tuấn cất tiếng hét lớn.
- Giết, giết những kẻ phản bội này.
Quần tiên yêu vương đang gầm lên giận dữ, thiên binh thiên tướng gầm thét, âm thanh chấn động thiên địa quanh quẩn thật lâu không dứt.
- Thiên Tôn, Côn Bằng đến đây thỉnh tội.
Bỗng nhiên, chỉ thấy một tiếng nói đầy bi thương ở phương xa truyền đến, chỉ thấy một thân ảnh lao thẳng vào ba mươi ba trọng Thiên Đình, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trong Thiên Đế cung.
- Côn Bằng, ngươi còn dám trở về?
Đông Hoàng Thái Nhất giận tím mặt, khi hắn nhìn thấy Côn Bằng xuất hiện trước mắt, Hỗn Độn Chung ầm ầm lay động, muốn trấn giết Côn Bằng tại chỗ.
- Lui ra.
Bỗng nhiên, không đợi Đông Hoàng Thái Nhất ra tay, âm thanh của Diệp Hiên cũng truyền đến, đám người Đông Hoàng Thái Nhất nghe thế khẽ biến sắc, chỉ đành hung hăng trừng mắt nhìn Côn Bằng, lui về phía sau hai bên.
Phanh!
Khuôn mặt Côn Bằng tiều tụy, hắn chậm rãi quỳ xuống, dập đầu cho Diệp Hiên ba cái đầu.
- Côn Bằng đạo hữu, nhiều năm không gặp, ngươi không cần đa lễ.
Diệp Hiên ngồi trên đế tọa, bình tĩnh không gợn sóng, cũng không có chút dao động.
- Đạo hữu?
Côn Bằng cười thê lương, bởi vì đối với hắn, đây là một từ xa lạ, Côn Bằng mơ hồ nhớ rõ, Diệp Hiên đã từng gọi thẳng tên hắn, cũng chỉ có lúc hai người lần đầu gặp mặt, mới gọi qua hắn một tiếng đạo hữu.
- Năm xưa Thiên Đình gặp đại kiếp nạn, Côn Bằng lâm trận bỏ chạy, hiện tại đến thỉnh tội, ngài giết ta đi.
Cái trán Côn Bằng chạm đất hướng Diệp Hiên thỉnh tội, nếu hắn lựa chọn trở lại Thiên Đình, cũng đã chuẩn bị tốt kết cục hồn phi phách tán.
Bởi vì Côn Bằng biết, nếu Diệp Hiên muốn làm cho hắn chết, cho dù chạy trốn đến chân trời góc biển, hắn đều sẽ bị Diệp Hiên tìm được, đến không bằng thản nhiên đối mặt.
Nhìn Côn Bằng quỳ gối trên điện, đôi mắt Diệp Hiên bình tĩnh không gợn sóng.
- Côn Bằng, năm xưa ngươi là công thần của Thiên Đình ta, từng vì Thiên Đình lập không biết bao nhiêu công lao hãn mã, từng chuyện từng kiện, bản tôn đều ghi tạc trong lòng.
- Thiên Đình ta có công tất thưởng, có lỗi tất phạt, năm đó ngươi lập được công lao, Thiên Đình ta chưa bao giờ bạc đãi ngươi, nhưng ngươi năm đó lâm trận bỏ trốn, đây là tội lớn vô thượng, hôm nay ngươi lên Trảm Tiên đài một lần đi.
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng.
- Đa tạ Thiên Tôn khai ân, nếu kiếp sau, Côn Bằng có thể đi vào tiên đạo, tất sẽ trở về dưới trướng thiên tôn, vĩnh viễn không dám sinh lòng phản bội.
Côn Bằng lệ rơi đầy mặt, không ngừng hướng Diệp Hiên dập đầu cảm ơn, bởi vì hắn biết Diệp Hiên đã khai ân với hắn, cũng không có đánh hắn hồn phi phách tán mà chết, cho hắn một cơ hội chuyển thế luân hồi.
- Đi đi.
Diệp Hiên vung tay lên, hai gã thiên tướng đè Côn Bằng ra khỏi Thiên Đế cung, Côn Bằng cũng bị áp giải lên Trảm Tiên Đài, rơi vào kết quả bị giết chết.
Chuyện duy nhất đáng mừng chính là, hồn phách của Côn Bằng được giữ lại, chuyển thế đến phàm trần, cũng không biết có thể bước lên con đường tu tiên hay không.



Bạn cần đăng nhập để bình luận