Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 562 - Vô tình giết tới



Chương 562 - Vô tình giết tới




Đáng tiếc, Diệp Hiên cũng không trả lời Quảng Hàn tiên tử, đôi mắt Diệp Hiên trở nên xám trắng tĩnh mịch, Tru Thiên kích phát quang ở trên đỉnh đầu hắn, ở trong ánh mắt sợ hãi của quần tiên, Tru Thiên kích lại đâm rách đầu Diệp Hiên, trực tiếp hòa tan vào trong thân thể Diệp Hiên.
Máu tươi thê diễm đẹp lạ thường nhuộm đỏ mỗi một tấc da thịt Diệp Hiên, không hề động đến khí thế thiên địa, cũng không có tiên quang chí cực đáng sợ, khí tức vạn vật khô bại nở rộ quanh người Diệp Hiên.
Bí pháp cấm kỵ, người kích hợp nhất, cái này một cấm thuật khủng bố, hợp mình cùng Tru Thiên kích từ hai thành một, cũng có thể câu động lực lượng trong Tru Thiên kích.
Diệp Hiên chẳng bao giờ tu luyện thành thuật này, chỉ là hiện tại hắn không còn cách nào khác, cũng chỉ có mạnh mẽ vận dụng thuật này... Tuy sau cùng hắn cũng không biết mình sẽ rơi vào kết cục nào, nhưng đây cũng là con bài sau cùng của hắn.
- Giết hắn.
Đáy lòng Quảng Thành Tử phát lạnh, thôi động Phiên Thiên Ấn cuồng bạo đập đến Diệp Hiên, Nam Hải Quan Âm đảo ngược Ngọc Tịnh Bình, trút xuống lưu ly phật quang muốn chôn vùi Diệp Hiên.
Nhưng một màn cực kỳ hoảng sợ lại bỗng nhiên xuất hiện, Phiên Thiên Ấn rơi ở quanh người Diệp Hiên, căn bản cũng không có tạo nên nửa điểm sóng lớn, mà lưu ly phật quang trút xuống lại hóa thành một chút kim quang tiêu tán không còn tăm hơi.
Vạn pháp bất xâm, vạn kiếp bất diệt, khi Diệp Hiên cùng Tru Thiên kích hợp hai thành một, hắn chính là Tru Thiên kích, Tru Thiên kích chính là hắn, mặc dù là Đại La Kim Tiên cũng không thể tổn thương hắn chút nào.
Vạn vật điêu linh, hắc ám vô biên, mái tóc đen của Diệp Hiên trở nên khô bại, đôi mắt khép mở luân chuyển thời gian giống như chư thiên tinh thần nổ tung ở trong đáy mắt, cũng để cho phương thiên địa này vặn vẹo tột cùng.
Không có ai biết trên thân Diệp Hiên đang xảy ra chuyện gì, chỉ là một loại khí tức tĩnh mịch vạn vật quanh quẩn ở ba mươi ba trọng Thiên Đình, ngay cả Tứ Phương Long Ấn đều đang hơi run sợ, giống như e ngại loại khí tức này vậy.
Bang bang.
Đấm ra một quyền, Phiên Thiên Ấn rách mướp, Quảng Thành Tử phun ra một ngụm máu tươi bay ngược trở về, vỗ ra một chưởng, đánh vỡ nát thân thể Nam Hải Quan Âm, Ngọc Tịnh Bình cũng bắt đầu rạn ra, hai vị Đại La Kim Tiên lại không địch lại một chiêu của Diệp Hiên, quần tiên không dám tin vào hai mắt của mình.
Đông —— đông —— đùng.
Như trống trận sát sinh đang gióng lên, lại tựa như vạn vật sinh linh đang gào khóc, ở trong chư thiên hư vô kia, một âm thanh tụng kinh như có như không đang truyền đến, cái âm thanh này tựa như bài hát chôn cất vong hồn, lại tựa như hỗn độn thần ma đang khóc, một tia ưu thương kia nhộn nhạo trong thiên địa, làm cho người ta nghe thấy mà thần hồn đều trở nên vô cùng run sợ.
Toàn thân Diệp Hiên mặc y phục màu đen, mái tóc khô bại tung bay ở trong gió, đôi mắt của hắn không có chút hồn nào, quanh người càng không một tia khí tức, giống như biến thành một cái xác không hồn, mặc dù Quảng Hàn tiên tử ở sau lưng hắn không ngừng khóc hô hoán, nhưng hắn vẫn không có đáp lại chút nào.
Thời gian hỗn loạn, không gian vỡ nát, Diệp Hiên đạp trời đi tới phía Ngọc Đế, theo mỗi một bước hắn bước ra, hư không dưới chân đều hóa thành chân không, mặc dù linh khí trong trời đất đều yên diệt, cảnh tượng quỷ dị mà kinh khủng này để người ta rợn cả người.
Không có ai biết Diệp Hiên đang xảy ra chuyện gì, cũng không người nào biết Diệp Hiên thi triển bí pháp gì, chỉ là ở trong mắt quần tiên, thời khắc này, Diệp Hiên không phải tiên không phải thần cũng không phải ma, giống như đã trở thành một nhân vật nào đó không biết lại vô cùng khủng bố.
Lúc này, sắc mặt Khoa Phụ đại biến, nhiệt huyết trong cơ thể đều đã trở về, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng xẹt qua một tia kinh hoảng, giống như kẻ hắn đối mặt không phải một người, mà là một loại vật cực kỳ khủng bố.
Khoa Phụ không tự chủ thối lui, khuôn mặt Ngọc Đế càng âm tình bất định, hắn trực tiếp đưa Tứ Phương Long Ấn tới bảo vệ mình, bởi vì hắn phát hiện lúc này Diệp Hiên vô cùng không đúng, càng mang cho đến hắn một loại áp bách tử vong cực lớn.
- Tiểu Nga, mau đi cùng ta.
Bỗng nhiên, Khoa Phụ xuất hiện ở bên cạnh Quảng Hàn tiên tử, trực tiếp muốn mang Quảng Hàn tiên tử rời khỏi nơi đây.
- Hắn... Hắn đến cùng là làm sao?
Quảng Hàn tiên tử lo lắng hỏi, hiển nhiên trạng thái này của Diệp Hiên bây giờ tuyệt đối không phải một chuyện tốt, bởi vì trên người hắn ngay cả khí tức người sống đều đã mất đi.
- Người này quá mức quỷ dị, khí tức hắn trên người căn bản không thuộc về tam giới, chỉ sợ đã phát động một loại cấm thuật đáng sợ nào đó, mau mau cùng ta rời khỏi Thiên đình, nếu không thì nhất định sẽ xảy ra đại kiếp.
Sắc mặt Khoa Phụ vô cùng nhợt nhạt, tuy hắn không nhìn ra đến cùng Diệp Hiên đang làm những gì, nhưng hắn thân là Đại Vu thượng cổ, trực giác rất mẫn cảm, thứ có thể khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi, nhất định không phải là thứ hắn có thể ngăn cản.
- Không được, ta không đi.
Diệp Hiên cổ quái, Quảng Hàn tiên tử há có thể đi được, dù cho Khoa Phụ khuyên nhủ như thế nào, nàng cũng đều không hề động một chút, càng là lo lắng nhìn Diệp Hiên, trong mắt đều là bi thương.
- Người sống trải qua... Người chết pháp... Mịt mờ thiên địa siêu độ ca... Hỗn độn đài... Đừng rơi lệ... Sinh tử về chỗ vô tận đầu... Táng Thiên pháp... Vong hồn ca... Trăm vòng ngàn thế thần ma khóc...
Chư thiên tụng kinh, rung động ầm ầm, một chùm sáng hỗn độn từ trên trời mà đến, phủ Diệp Hiên ở trong đó, bài hát này vang vọng vô biên vô hạn, không thể tìm ra nguồn gốc, nhưng lại tràn đầy vạn cổ tịch diệt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận