Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 886 - Đi đến Ngũ Hoa (2)



Chương 886 - Đi đến Ngũ Hoa (2)




Pháp Hoa thiền sư chắp lại hai tay, trong miệng tụng phật hiệu, La Thiên kim quang nhộn nhạo ra, chỉ là đôi mắt kinh hãi đến cực điểm, sắc mặt đều có chút trắng bệch.
Như trời như đất, thể xác và tinh thần đều sợ hãi, người tới còn chưa xuất hiện đã làm cho Pháp Hoa thiền sư cảm thấy hoảng sợ, hơn nữa có thể nháo ra thanh thế lớn như vậy, người tới hiển nhiên không phải hạng người đơn giản.
Phanh!
Sơn hà nổ vụn, thiên địa lật úp, chỉ thấy trăm vạn dặm trời xanh đang rung chuyển, một cự thủ che trời từ trong bầu trời rơi xuống, uy năng hủy thiên diệt địa nở rộ trong chưởng lớn, trực tiếp bao phủ cả tòa Ngũ Hoa sơn vào bên trong.
- To gan!
Pháp Hoa thiền sư trừng to hai mắt, trong miệng phát ra tiếng hét lớn, năm vị lão tăng cảnh giới La Thiên huyền tiên vọt lên, La Thiên tiên quang bắn ra, muốn ngăn cản một kích hủy thiên diệt địa này.
Ầm ầm!
Hư không vỡ vụn, thiên địa rung chuyển, cự thủ che trời khủng bố cỡ nào, há có thể ngăn cản được uy lực ẩn chứa trong đó?
Phanh!
Trăm vạn sơn hà từng tấc từng tấc bị mai diệt, núi cao vạn trượng sụp đổ, năm lão tăng ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, trực tiếp hóa thành mưa máu đầy trời theo gió tiêu tán trong thiên địa.
Bang bang!
Nhưng còn chưa xong, chưởng lớn che trời vẫn như cũ buông xuống, tựa như một tòa Thần Sơn muốn đè sập vạn vật sơn hà, càng làm cho phương thiên địa này vặn vẹo đến cực hạn, giống như sau một khắc tất cả sẽ chôn vùi dưới chưởng lớn.
- A Di Đà Phật!
Bỗng nhiên, trong Ngũ Hoa tự truyền đến âm thanh bi khổ, một đạo phật quang phóng lên, phật quang mênh mông bao phủ cả Ngũ Hoa sơn, khó khăn lắm mới ngăn cản được uy năng khủng bố của cực chưởng.
- Có chút ý tứ!
Tám phương thiên địa, gió cuốn mây tan, một bóng dáng vĩ ngãn đi tới từ chân trời phương xa, hai tay hắn chắp ra sau lưng đứng trên Ngũ Hoa sơn, khóe miệng lộ ra một tia khinh miệt.
- Đến đây!
Vạn pháp không gợn sóng, ngôn xuất pháp tùy, Diệp Hiên mỉm cười, giơ tay ra, một đạo kim quang đột nhiên từ Ngũ Hoa Tự xông lên trời.
Ùm.
Một tờ giấy màu vàng xuất hiện trong tay Diệp Hiên, đang nở rộ phật quang nhu hòa, hiển nhiên Ngũ Hoa Tự không bị một kích của hắn tiêu diệt, đều là bởi vì tác dụng của tờ giấy màu vàng này.
- Hàng ma kim ấn?
Diệp Hiên không chút để ý nhìn về kim thư, chỉ thấy phía trên viết bốn chữ Phạn, chính là tên của kim thư này, hẳn là một món chí bảo của Phật môn, nếu không căn bản không thể ngăn cản được một kích của hắn.
- Đạo hữu phương nào ra tay ác độc như vậy, chẳng lẽ không sợ Linh Sơn giáng tội sao?
Một giọng nói run rẩy từ trong Ngũ Hoa tự truyền đến, chỉ thấy Pháp Hoa thiền sư bước nhanh đi ra, phía sau có số lượng lớn tăng chúng đi theo, nhưng khi Pháp Hoa thiền sư nhìn thấy Đại La tiên quang quanh người Diệp Hiên, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, vẫn giả vờ trấn định quát hỏi Diệp Hiên.
- Linh Sơn giáng tội?
Đại La tiên quang tiêu tán, Diệp Hiên giống như phàm nhân không có chút khí thế, hắn ở trên cao đi dạo, đi đến đỉnh Ngũ Hoa sơn, Pháp Hoa thiền sư lặng yên lui về phía sau mấy bước, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên hiện ra vẻ cực kỳ nghiêm trọng.
Đại La Kim Tiên, vượt ra ngoài tam giới, không ở trong Ngũ Hành, chính là nhân vật được xưng tôn làm Tổ trong thiên địa, loại nhân vật này, Pháp Hoa căn bản không thể trêu vào, hắn cũng không biết vì sao lại có Đại La Kim Tiên đi tới Ngũ Hoa Sơn, xem thủ đoạn dĩ nhiên là muốn một lần tiêu diệt Ngũ Hoa tự của hắn, quả thực làm cho hắn không cách nào tưởng tượng.
Như nhàn nhã tản bộ, như thư giãn ngắm mây trời, Diệp Hiên bình tĩnh không gợn sóng đi về phía đám tăng nhân Ngũ Hoa tự, cho đến khi hắn đi tới trước người Pháp Hoa thiền sư, âm thanh bình thản cũng từ từ vang lên.
- Người như con kiến hôi, không biết thiên uy, hôm nay tru tuyệt cả Ngũ Hoa tự các ngươi, các ngươi không có ý kiến chứ?
Diệp Hiên giống như đang nói một chuyện rất tùy ý, nhưng Pháp Hoa thiền sư nghe vào tai liền lộ ra sắc mặt xanh tím, nắm chặt hai quyền, lại không dám có chút trách cứ.
Đường đường là một vị Đại La Kim Tiên, không phải Ngũ Hoa tự của hắn có thể ngăn cản, nếu đối phương thật sự muốn diệt đạo thống Ngũ Hoa tự, chuyện rất dễ dàng.
- Không biết tiền bối là thần thánh phương nào, Ngũ Hoa tự ta đến tột cùng đã đắc tội gì, nếu thật sự là Ngũ Hoa tự ta có chỗ làm không đúng, bần tăng nguyện lấy công chuộc tội, tất cho tiền bối một đáp án hài lòng.
Pháp Hoa thiền sư thả tư thái bản thân xuốnh cực thấp, hai tay chắp lại thi lễ với Diệp Hiên.
- A.
Diệp Hiên nở nụ cười, hắn thật sự cười, chỉ là nụ cười của hắn rất tàn khốc, càng tràn ngập ý tứ đùa ngược.
- Tiểu hòa thượng ngươi vừa rồi phái Hà Yêu kia quấy nhiễu thanh tịnh của ta, sao nhanh như vậy đã quên ta là ai rồi?
Diệp Hiên nhẹ nhàng lên tiếng, quanh thân cũng không có nửa điểm sát khí, nụ cười của hắn rơi vào trong mắt Pháp Hoa thiền sư lại làm cho đối phương có một loại cảm giác kinh hồn bạt vía.
- Là... Là ngươi?
- Là... Ngươi là người bí ẩn của Tiểu Thạch thôn?
Tự mìnhc thiền sư hoảng sợ hô nhẹ, đôi mắt đều khẽ run.
- A Di Đà Phật!
Pháp Hoa thiền sư tụng một tiếng phật hiệu, khuôn mặt đầy đắng chát, thật ra khi Diệp Hiên xuất hiện, hắn mơ hồ đoán được đối phương có thể chính là người thần bí trong thôn Tiểu Thạch kia, hiện tại nghe Diệp Hiên chính miệng nói ra, chứng thực suy đoán của hắn.
- Tiền bối minh giám, Ngũ Hoa tự ta cũng không có ác ý, chỉ là quấy rầy tiền bối thanh tu, đích xác chính là lỗi của Ngũ Hoa tự ta, kính xin tiền bối xem ở phân lượng Ngũ Hoa tự ta thuộc về Linh Sơn, có thể tha thứ tội lỗi cho chúng ta, bất kể tiền bối có yêu cầu gì, Ngũ Hoa tự ta đều đồng ý.



Bạn cần đăng nhập để bình luận