Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1528: Khí tạc lòng dạ

Chương 1528: Khí tạc lòng dạ
Oanh —— Oanh ầm.
Lại ba trăm năm, Diệp Hiên đi qua đạo cấm chế thứ hai mươi.
Nhưng cái này còn chưa xong, năm trăm năm sau Diệp Hiên đi qua đạo cấm chế thứ ba mươi, lại là một trăm năm trôi qua, Diệp Hiên đi qua đạo cấm chế thứ bốn mươi.
Năm mươi... Sáu mươi... Bảy mươi... Tám mươi... Chín mươi.
Năm ngàn năm.
Năm ngàn năm là không thể tưởng tượng đối với những người phàm trần.
Càng là một đoạn năm tháng dài dằng dặc, nhưng đối với Hỗn Độn Đại Thế Giới mà nói, năm ngàn năm chỉ trong chớp mắt, đối với Cái Thiên Nguyên mà nói càng không đáng nhắc tới.
Nhưng bây giờ hắn ta thấy gì?
Diệp Hiên chỉ dùng năm ngàn năm đã đi qua chín mươi đạo cấm chế, đối với cái Thiên Nguyên hắn mà nói, quả thực là chuyện không thể nào xảy ra, nếu như không phải hắn tận mắt nhìn thấy, đánh chết hắn cũng sẽ không tin loại chuyện ly kỳ này.
- Làm sao có thể? Làm thế nào hắn có thể được?
Cái Thiên Nguyên kinh hãi gào thét, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên tràn ngập sợ hãi.
- Coi như là hỗn độn linh thể trong truyền thuyết cũng tuyệt đối không có khả năng dùng năm ngàn năm thời gian đi qua chín mươi đạo Hỗn Độn thí luyện, hắn rốt cuộc là ai?
- Không, không, ngươi tuyệt đối không thể vượt qua ta.
Cái Thiên Nguyên điên cuồng gào thét, lần thứ hai nhanh chóng tìm hiểu cấm chế pháp trận.
Đáng tiếc, còn không đợi Cái Thiên Nguyên tìm hiểu trăm đạo cấm chế đầu tiên, phía sau hắn không ngừng truyền đến âm thanh cấm chế nghiền nát, Diệp Hiên thế như chẻ tre lao đến chỗ cấm chế thứ một trăm của hắn.
- Đáng ghét, đáng giận.
Cái Thiên Nguyên căn bản không yên lòng, hắn hoàn toàn bị tư chất mà Diệp Hiên biểu hiện ra kinh hãi, dọa đến cả thể xác lẫn tinh thần, mà Diệp Hiên lúc này cũng đi tới cấm chế thứ chín mươi chín, chỉ cần phá đạo cấm chế này, hắn sẽ tiến vào trong đạo cấm chế thứ một trăm, chân chính cùng một
Tại thời điểm này.
Cái Thiên Nguyên đã không còn lòng dạ nào để tìm hiểu đạo cấm chế thứ một trăm, vẻ mặt hắn tràn đầy sát khí chờ đợi Diệp Hiên đến, chỉ cần Diệp Hiên bước vào trong cấm chế pháp trận của hắn, hắn tất sẽ ra tay giết chết Diệp Hiên.
Tư chất của Diệp Hiên đã làm cho Cái Thiên Nguyên cảm nhận được uy hiếp không thể tưởng tượng nổi.
Cái Thiên Nguyên dám khẳng định, nếu mình không ra tay giết chết, truyền thừa của Hỗn Độn Tinh Sư này tất sẽ bị hậu bối khủng bố này lấy được.
Sát khí đầy trời, tạo hóa thần quang, Cái Thiên Nguyên gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hiên, chỉ cần đối phương bước vào trong cấm chế pháp trận thứ một trăm này, hắn sẽ để Diệp Hiên chết không có chỗ chôn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, một trăm năm sau, một chân Diệp Hiên đã bước vào trong cấm chế thứ một trăm, mà Cái Thiên Nguyên lộ ra hung tướng, năm ngón tay ầm ầm nâng lên, chỉ chờ Diệp Hiên triệt để tiến vào, hắn sẽ giết chết Diệp Hiên ở đây.
Ông.
Diệp Hiên rốt cục tiến vào trong cấm chế của Cái Thiên Nguyên.
- Đi chết đi.
Tạo Hóa thần quang, tiêu diệt vạn vật, Cái Thiên Nguyên tàn nhẫn rống to, đánh một chưởng tới đầu Diệp Hiên.
- Thời gian gia tốc gấp vạn lần.
Thân hình Diệp Hiên chưa nhúc nhích, tựa như tượng bùn, nhưng thanh âm của hắn ầm ầm vang vọng ở tám phương, mà sau một khắc, một chưởng của Cái Thiên Nguyên đã đánh xuống đỉnh đầu Diệp Hiên.
Nhưng chuyện quỷ dị xuất hiện, Diệp Hiên bước ra một bước, trực tiếp tiến vào trong đạo cấm chế thứ một trăm lẻ một, một kích này của Cái Thiên Nguyên hoàn toàn thất bại.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Hỗn Độn thí luyện, cực kỳ hung hiểm, đây cũng không phải nói mà thôi, Cái Thiên Nguyên giết chết Diệp Hiên không thành, trực tiếp kích phát lực lượng phản phệ của cấm chế pháp trận, Hỗn Độn lưu quang đầy trời đầy đất buông xuống, trực tiếp tạo thành đại kiếp nạn không thể tưởng tượng được.
Phanh.
Phốc phốc.
Hỗn Độn lưu quang hung hăng đánh lên trên thân thể Cái Thiên Nguyên, trực tiếp đánh hắn phun ra máu tươi, ngay cả tạo hóa thần quang quanh thân đều ầm ầm vỡ vụn.
Hoàn hảo, Cái Thiên Nguyên còn thừa nhận nổi loại phản phệ của hỗn độn thí luyện này, chỉ để cho hắn gặp phải một phần thương tổn nhẹ, còn không thể lấy tính mạng của hắn.
- Diệp Hiên tiểu tặc, ta và ngươi không đội trời chung!
Đôi mắt Cái Thiên Nguyên đỏ như máu, hắn lau máu tươi nơi khóe miệng, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hiên đang ở trong đạo cấm chế thứ một trăm lẻ một, thù hận trong mắt ngưng tụ như thực chất.
Phốc phốc.
Bên kia, cơ thể Diệp Hiên bất ổn, trong miệng phun ra máu tươi, sắc mặt cực kỳ trắng bệch, cả người đều suy yếu ngã xuống đất, đôi mắt tuy rằng khôi phục thần thái, nhưng lại lộ ra ảm đạm không ánh sáng.
Không ai biết trong năm ngàn năm này Diệp Hiên đã trải qua cái gì, cái loại cô độc vĩnh viễn không ngừng này thiếu chút nữa bức hắn phát điên.
Tuy rằng theo Cái Thiên Nguyên xem nhìn thấy, Diệp Hiên vẻn vẹn chỉ dùng năm ngàn năm đã đi qua một trăm đạo hỗn độn thí luyện.
Nhưng thật ra trong ý thức của Diệp Hiên, hắn dùng ước chừng gần hai trăm vạn năm tìm hiểu một trăm đạo hỗn độn thí luyện này.
Hai triệu năm.
Mỗi ngày của Diệp Hiên đều đắm chìm trong tìm hiểu hỗn độn thí luyện, cái loại khô khan vô vị cùng vĩnh viễn cô độc không ngừng này thời khắc gặm nhấm tâm thần của hắn.
Tâm lực giao nhau, khổ không thể tả, triệt để ngăn cách với bên ngoài, ngày này qua ngày khác nghiên cứu trận pháp cấm chế, trong đó ẩn chứa thống khổ quả thực muốn bức Diệp Hiên đến điên.
Mà hắn vừa mới đối mặt với một kích của Cái Thiên Nguyên, càng là đem thời gian chậm lại một vạn lần, lúc này mới trong nháy mắt bước vào đạo cấm chế thứ một trăm lẻ một, nhưng tạo thành phá hư cực kỳ đáng sợ cho tâm thần ý chí của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận