Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2747: Phu Quân

Chương 2747: Phu Quân
- Ta... ta thực sự còn sống?
Quảng Hàn tiên tử khẽ cắn hai môi, nàng nâng hai gò má Diệp Hiên si ngốc nhìn.
- Hoang, đừng nữ nhi tình trường, tu vi của ta đã hao tổn hơn phân nửa, nếu ngươi không nhanh hơn, Luân Hồi đại trận sẽ tan rã.
Uyên cất tiếng gầm nhẹ, thật sự có chút không quen với tình cảm nữ nhi tình trường của Diệp Hiên và nữ nhân này.
- Chờ ta một lát.
Diệp Hiên cho Quảng Hàn tiên tử một ánh mắt trấn an, một lần nữa sóng vai sát cánh cùng 'Uyên'. Luân Hồi đại trận tỏa ra hào quang, một lần nữa tăng tốc nghịch chuyển.
Ông.
Lúc này đây, có huyền quang ngưng tụ trong đại trận, một đạo thân ảnh uyển xuất hiện, dùng tốc độ cực nhanh ngưng tụ mà thành.
Cửu Thiên Huyền Nữ.
Nàng mặc áo trắng, mờ mịt nhìn xung quanh, nhưng khi nhìn thấy Diệp Hiên, đôi mắt hơi ngưng trệ, trong mắt chỉ có dung mạo Diệp Hiên, một giọt nước mắt trong suốt từ từ từ rơi xuống.
- Thực xin lỗi, ta đến trễ.
Nếu như nói trải qua vạn cổ tuế nguyệt, người Diệp Hiên cảm thấy áy náy nhất, người đó chính là Cửu Thiên Huyền Nữ.
Trước kia ở Hồng Hoang thế giới, hắn là người đứng đầu Thiên Đình, Cửu Thiên Huyền Nữ gả cho hắn, vì hắn yên lặng chống đỡ cả Thiên Đình, thật có thể nói là không oán không hối.
Cho đến khi thập nhị Tổ Vu giết đến Thiên Đình, hóa thành Bàn Cổ Chân Thân, một cước giẫm nát Cửu Thiên Huyền Nữ dưới chân, để nàng hình thần câu diệt trong thiên địa.
Trong nháy mắt, mộng ảo không hoa.
Hai người không nói một lời, lại đi đến bên cạnh đối phương, sau đó gắt gao ôm nhau.
Tuy rằng không nói nên lời, nhưng hết thảy đều không cần nói, khi ánh mắt trao đổi, hai người đọc hiểu hết thảy.
- Chờ ta.
Diệp Hiên ôn nhu đẩy Huyền Nữ ra, Huyền Nữ yên lặng gật đầu, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên, vẫn ôn nhu như năm đó.
- Nhanh lên, chúng ta không có thời gian, Luân Hồi đại trận quá mức hao tổn tu vi của ta.
Uyên lạnh lùng hét lớn, chỉ vì Diệp Hiên giờ phút này yên lặng không nói nên lời, chậm chạp không có hành động.
Tại thời điểm này.
Đôi mắt Diệp Hiên hoảng hốt, vẻ phức tạp xẹt qua đáy mắt hắn, một đôi con ngươi đều cực kỳ phiêu hốt.
Tại thời điểm này, hắn muốn nhìn thấy rất nhiều người.
Có mẹ, có tiểu muội tiểu đệ, có thanh mai trúc mã Hạ Thanh Trúc, còn có Cố Hiểu Hiểu thiện lương chí cực kia, còn có rất nhiều bộ chúng Thiên Đình từng đi theo hắn những đã chết.
Nhưng giờ khắc này, Diệp Hiên do dự.
Bởi vì những người này không giống với mấy người Cửu Thiên Huyền Nữ, Cửu Thiên Huyền Nữ các nàng đều hình thần câu diệt mà chết, nhưng mẹ, tiểu đệ, tiểu muội đều đã đầu thai chuyển thế không biết bao nhiêu lần.
Bọn họ chỉ là thay đổi một hình thái, vẫn như cũ sống trên thế gian, căn bản cũng không cách nào đoàn tụ thần hồn cho bọn họ.
Trừ phi Diệp Hiên thi triển đại pháp lực triệu hoán thân thể luân hồi chuyển thế của bọn họ ở đây, sau đó cởi bỏ ký ức phong ấn vạn thế luân hồi.
Nhưng điều đó còn có ý nghĩa gì sao?
Trải qua luân hồi vạn thế, bọn họ đã không còn là bọn họ năm đó.
- Này, ngươi còn chờ gì nữa?
Uyên nhíu mày gầm nhẹ, bởi vì giờ phút này hắn đang vận chuyển Luân Hồi đại trận, tu vi của hắn hao tổn rất lớn, tự nhiên có chút lo lắng.
- Duyên khởi duyên diệt, duyên tụ duyên tán, hết thảy đều theo gió mà biến mất đi.
Diệp Hiên tang thương thở dài, ống tay áo hắn vung lên, luân hồi đại trận dưới chân ầm ầm tản đi, vận chuyển trong thiên địa cũng khôi phục bình thường.
- Hoang, ta đều giúp ngươi hoàn thành hai điều kiện, từ nay, ngươi và ta không còn nợ nần gì nữa, ngươi phải nhớ kỹ cho ta, đợi ta bước vào vĩnh hằng, tất nhiên muốn ngươi vạn kiếp bất phục.
Uyên không quan tâm với những người mà Diệp Hiên hồi sinh, bởi vì những người này trong mắt hắn ngay cả con kiến hôi cũng không bằng, đối thủ duy nhất trong lòng hắn chỉ có Diệp Hiên.
Theo 'Uyên' lạnh lùng nói xong lời này, hắn bước ra một bước đã biến mất, từ đó đi truy tìm vĩnh hằng chi cảnh, nhất định phải bước vào cảnh giới này trước Diệp Hiên, càng phải tự tay chém giết Diệp Hiên.
- Phu quân.
Cửu Thiên Huyền Nữ cùng Quảng Hàn tiên tử yên lặng đi tới phía sau Diệp Hiên, cũng giống như năm đó yên lặng làm bạn bên cạnh hắn.
- Huynh đệ.
Tôn Ngộ Không cũng không biết Uyên là ai, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự đáng sợ của Uyên, thậm chí một ánh mắt của đối phương cũng khiến tâm thần hắn rung động.
- Diệp đạo hữu, cám ơn ngươi.
Thông Thiên giáo chủ cõng Tru Tiên tứ kiếm mà đến, hắn càng có thể cảm nhận được sự cường đại của Diệp Hiên, biết Diệp Hiên đã vượt qua hắn không biết bao nhiêu cảnh giới.
- Theo ta đi thôi, đi Hỗn Độn Đại Thế Giới.
Diệp Hiên sảng khoái cười nói.
- Phu quân đi đâu, chúng ta tự nhiên đi đó.
Cửu Thiên Huyền Nữ cùng Quảng Hàn tiên tử đồng thời lên tiếng, hai đại mỹ nữ khuynh thế đứng chung một chỗ như thế, cho dù Diệp Hiên cũng cảm thấy có chút chịu không nổi.
- Tu vi của các ngươi quá yếu một chút, tuy nhiên hết thảy đều không thành vấn đề.
Diệp Hiên không dám nhìn thẳng ánh mắt của hai nữ, vội vàng mở đề tài nói.
- Đại huynh.
Đang lúc mấy người Diệp Hiên bắt chuyện, ba đạo thân ảnh đột ngột xuất hiện bên cạnh Diệp Hiên, chính là tam đại kinh thiên tuyệt địa thời đại Thái cổ.
- Tiểu muội.
Nhìn nụ cười cổ linh tinh quái của Tịch Dao, Diệp Hiên vui mừng gật đầu.
- Đại huynh, các nàng là... ?
Tịch Dao cũng giống như năm đó, cho dù ngủ say vạn cổ năm tháng, vẫn là tính tình cổ linh tinh quái, khi nàng nhìn thấy trạng thái của hai nàng cùng Diệp Hiên, tự nhiên liên tưởng đến quan hệ giữa ba người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận