Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 121 - Giết (2)



Chương 121 - Giết (2)




- Con người thật đúng là yếu đuối, để ta đưa ngươi đoạn đường cuối cùng.
Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, bàn tay trong suốt như ngọc đang nở rộ huyết quang mông lung, giống như sau một khắc muốn tuyệt sát Minh Dạ ngay tại đây.
- Đủ rồi!
Chợt, ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một tiếng quát lạnh bỗng truyền đến, chỉ thấy một bóng dáng cao lớn phiêu nhiên vào bàn, trực tiếp che ở trước người Diệp Hiên.
- Thiên... Thiên Vũ đại nhân?
Khi người này xuất hiện, thành viên tám tổ náo động lên tiếng.
- Diệp tiên sinh, cậu đã giết ba người, cũng nên thu tay lại rồi.
Thiên Vũ vũ tổ, người thần bí nhất Vũ An Ti, hắn không chỉ là tổ trưởng vũ tổ, còn có lời đồn rằng có thể Thiên Vũ sớm đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên, chỉ là lời đồn này vẫn không có được chứng minh.
Sưu sưu sưu!
Tiếng gió xé bên tai không dứt, mấy bóng dáng bay vút đến, trực tiếp đứng ở sau lưng Thiên Vũ, bọn họ chính là tổ trưởng cùng khách khanh mỗi tổ, xuất hiện vào lúc này, nếu như lại không nhúng tay vào việc này, chỉ sợ ở Vũ An Ti sẽ xuất hiện vấn đề cực lớn.
- Diệp tiên sinh, bất kể nói thế nào, ngài cũng là khách khanh Địa tổ, không bằng thả cho Minh Dạ một con đường sống, như thế nào?
Tổ trưởng trụ tổ chính là một người đàn ông lớn tuổi, đang nghẹ nhàng khuyên bảo Diệp Hiên.
Giết ba là giết, giết bốn cũng là giết, Diệp Hiên tự nhận hắn cũng không phải người thích giết chóc, nhưng đây lại là một thủ đoạn rất hữu hiệu để đối phó với người, lại có thể để cho hắn tiết kiệm rất nhiều phiền phức.
Tuy Minh Dạ đã bị hắn chặt đứt hai chân, sau này cũng chỉ là một phế nhân, nếu như đổi thành người khác khả năng thật sẽ bỏ qua cho Minh Dạ khi có nhiều người thay hắn cầu tình như thế, tuy nhiên ở chỗ Diệp Hiên đây, nếu hắn người muốn giết, thì nhất định phải chết, không có bất kỳ người nào có thể làm trái ý của hắn.
Ầm!
Hư không nổ vang, một chưởng đánh ra, đám người Thiên Vũ không kịp đề phòng, chỉ thấy Diệp Hiên một chưởng vỗ đánh vào trên thiên linh Minh Dạ, trực tiếp làm cho người này thất khiếu chảy máu, hóa thành một bộ thi thể lạnh như băng xụi xuống trên mặt đất, hai mắt sắp chết thì trợn lớn kia, chứng minh là hắn chết không nhắm mắt.
Tĩnh mịch không tiếng động, không khí nghiêm trọng.
Minh Dạ chết thảm ở trước mặt đám người Thiên Vũ, trên mặt mỗi người đều hết sức khó coi, đầy đủ qua hơn mười hơi thở, Thiên Vũ nhìn thẳng Diệp Hiên, trong mắt xuất hiện một luồng tức giận, càng là bước chậm đi tới Diệp Hiên.
- Diệp tiên sinh, tuy cậu là võ giả Tiên Thiên, nhưng cậu cũng đã quá mức rồi.
Tiên Thiên Cương Khí tràn ngập ra, hư không nổ vang bên tai không dứt, cương khí lạnh thấu xương không ngừng lượn lờ quanh thân Thiên Vũ, khí tức kỳ khủng bố bạo phát ra quanh thân Thiên Vũ.
- Võ... Võ giả Tiên Thiên?
- Thiên Vũ đại nhân quả nhiên là võ giả Tiên Thiên!
Khi Thiên Vũ triển lộ ra thực lực chân chính, tức thì đưa tới vô số người kinh hô, ánh mắt của toàn trường cũng tập trung toàn bộ đến chỗ Diệp Hiên cùng Thiên Vũ thân lên, hiển nhiên hai võ giả tiên thiên đối kháng, chính là chuyện tình nhiều năm chưa có.
- Tổ trưởng Thiên Vũ, việc này Thanh Long một mình gánh chịu, sẽ hội báo với phía trên.
Nhìn thấy Thiên Vũ triển lộ ra thực lực, sắc mặt Thanh Long đại biến.
- Thanh Long khả năng cậu đã quên, mặc dù Vũ An Ti phân làm tám tổ, nhưng vũ tổ tôi quản lý quyền xử phạt, Diệp khách khanh sát tâm quá nặng, tôi cũng chỉ có thể đi đầu giam giữ đến giám ngục ty, sau này xử lý.
Thiên Vũ lạnh lùng nói.
Ánh mắt Diệp Hiên nhìn Thiên Vũ, khuôn mặt cũng không chút ba động nào, nói:
- Anh rất tốt, lấy cái tuổi này của anh có thể bước vào luyện khí... Không đúng, dựa theo lời các người nói, chắc là Tiên Thiên tầng một, cái này xác thực rất không dễ dàng.
Diệp Hiên nói đến đây, sau đó âm thanh lại thay đổi quỷ dị nói:
- Nhưng anh thật cho rằng, anh sẽ là đối thủ của tôi?
- Là đối thủ hay không phải là đối thủ thì phải thử qua mới biết được, cậu nói không phải sao?
Thiên Vũ lạnh lùng lên tiếng, quanh thân nở rộ sự tự tin mạnh mẽ.
Hai võ giả Tiên Thiên đại chiến, vừa chạm vào tức thì cũng để cho tân khách tám phương chú ý quan sát, nhưng đúng vào lúc này, một hồi âm thanh huyên náo theo cửa hội trường truyền đến, cũng để cho tân khách tám phương nhìn lại.
Tại cửa vào hội trường.
Hơn mười cổ võ giả đi ở phía trước, Nam Cung Thiên kính cẩn dẫn đường ở phía trước, phía sau hắn, Lý Hoán Thiên mặc một bộ cổ phục màu trắng, không gió mà bay, theo mỗi một bước của hắn, kiếm khí quanh thân ông hưởng rung động, còn có ba đóa hoa sen như ẩn như hiện tại đỉnh đầu.
Hai tay đặt sau lưng, đạm nhiên nhìn nhau, lúc Lý Hoán Thiên đi tới hội trường, hắn nhìn thẳng hai người Diệp Hiên cùng Thiên Vũ trên lôi đài, cái ánh mắt dò xét kia giống như đang xem hai tiểu bối vậy.
- Thời gian như bài hát, khoảnh khắc trong nháy mắt, vội vã trăm năm qua, phàm trần còn có võ giả Tiên Thiên, xem ra võ nhất mạch ta vẫn chưa suy bại, các ngươi làm rất tốt.
Lý Hoán Thiên tang thương lên tiếng, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên cùng Thiên Vũ, xẹt qua một tia tán thưởng.
- Này, ông là người phương nào, nơi đây há lại có chỗ cho ông nói chuyện?
Có tân khách bất mãn khi thấy Lý Hoán Thiên quấy rối hai người quyết chiến, trực tiếp tức giận lên tiếng.
- Thật huyên náo!
Kiếm chỉ mây trôi, hư không rung chuyển, không thấy được Lý Hoán Thiên có động tác gì, chỉ là Phi Tuyết kiếm sau lưng hắn bỗng nhiên ra khỏi vỏ, một tia sáng sắt lạnh xẹt qua hội trường, càng làm cho tân khách tám phương không mở mắt ra được, chỉ thấy cái người tức giận kia đã tách rời cái đầu, hóa thành một bộ thi thể không đầu ngã xuống đất.
Hí!
Quần chúng náo động, hít một hơi lạnh vào trong, Lý Hoán Thiên ra tay phen này tức thì làm cho mọi người trong hội trường vắng vẻ không tiếng động, đôi mắt nhìn về phía Lý Hoán Thiên càng đầy hoảng sợ.
- Không biết tiền bối là người phương nào, có thể cho biết tên tuổi hay không?



Bạn cần đăng nhập để bình luận