Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2497: Kia một vệt bạch y tuyệt thế!

Chương 2497: Kia một vệt bạch y tuyệt thế!
- Ra tay.
Ngục hét lớn một tiếng, trong mắt xẹt qua vẻ hưng phấn, chỉ cần Diệp Hiên hủy đi đế tọa, hắn có thể yên tâm vô ưu.
- Lão tử làm thịt ngươi trước.
Đột nhiên.
Một tiếng gầm giận dữ âm độc truyền đến từ trong miệng Diệp Hiên, hắn cầm trong tay hắc thứ (gai đen) quỷ dị, bạo phát ra tay, cũng không phải đánh Hắc Ám Đế Tọa, mà điên cuồng đâm tới 'Ngục'.
Giờ khắc này, Diệp Hiên bộc phát toàn bộ tu vi, Thiên Môn đang mở ra, thúc dục Đại Mộng Vạn Cổ đến cực hạn, một kích này ngưng tụ một kích mạnh nhất cả đời hắn, phối hợp với gai đen quỷ dị trong tay, thật có lực lượng khủng bố vỡ tan vạn cổ.
- Sớm biết ngươi không dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
Ngục căm hận nói nhỏ, hắn điểm một ngón tay về phía Diệp Hiên, tuy không có bất kỳ uy năng nào nở rộ, nhưng dường như để cho thiên địa vũ trụ vào lúc này đều dừng lại.
Ù ù.
Trời đất quay cuồng, vũ trụ ngưng trệ.
Một kích tuyệt sát cả đời của Diệp Hiên không ngờ lại tan thành mây khói, hắc thứ quỷ dị khủng bố kia ngưng trệ không tiến, Ngục chỉ dùng một ngón tay, đã ngăn cản một kích này của Diệp Hiên, hơn nữa rất thờ ơ lạnh nhạt, không có một chút nào là cố hết sức.
Phanh.
Trong nháy mắt thiên băng địa liệt.
Ngục điểm ra một chỉ, cả người Diệp Hiên đều sụp đổ, hắn phun ra một ngụm máu tươi, Thiên Môn phía sau đều ảm đạm tiêu tán, đại mộng vạn cổ duy trì trên người vỡ vụn không còn tăm hơi.
Phanh.
Diệp Hiên hung hăng rơi xuống mặt đất, gai đen trong tay cũng lăn xuống dưới chân Ngục.
Mạnh mẽ.
Quá mạnh.
Cường đại không thể giải quyết.
Kinh thiên tuyệt địa, đẩy ngang vạn cổ, tồn tại lâu dài trong vũ trụ, bất tử bất diệt.
Đây là người trong một đám vài người kinh thiên tuyệt địa.
Đây chính là người trường tồn từ tuyên cổ trong vạn cổ vũ trụ.
Sự cường đại của 'Ngục' không phải ai cũng có thể lý giải, lúc này Diệp Hiên ở trước mặt hắn, thật sự yếu đuối đến đáng thương.
- Ngươi làm cho ta tức giận.
Ầm ầm.
'Ngục' bước ra một bước, cả tòa thượng cổ thiên cung đều đang rung động, một đôi mắt tử vong cổ xưa đang chăm chú nhìn Diệp Hiên, sát khí đáng sợ kia tựa như Vạn Cổ Lôi Đình điên cuồng lóe lên trong mắt.
Thế nhưng, 'Ngục' cũng không có ý định giết Diệp Hiên, bởi vì hắn không muốn đi bước này, bởi vì trong đó ẩn chứa hung hiểm ngay cả hắn cũng chưa chắc có thể thừa nhận.
Người kia đã biến mất, dùng sinh mệnh làm đại giá mà tan biến, hắn không muốn mạo hiểm để buộc người trong truyền thuyết kia xuất hiện.
- Nếu ngươi không nghe lời ta, ta sẽ vĩnh viễn phong ấn ngươi ở đây.
Đi tới bước này, tất cả đều nằm trong dự liệu của 'Ngục', hắn cũng chỉ có thể phong ấn Diệp Hiên ở đây, đây cũng là kế sách bất đắc dĩ nhất.
- Ngục.
Ầm ầm.
Ngục rống to, từng đạo hắc quang dâng lên quanh người hắn, rất nhanh hóa thành từng đạo vòng xoáy, khí tức trấn áp vạn cổ đáng sợ tràn ngập ra.
Ngục là gì?
Phong, khốn, cấm, tuyệt.
Ngục có có rất nhiều hàm ý, nói một câu thẳng thắn nhất chính là tù lao, có thể nhốt bất cứ thứ gì trong vạn cổ vũ trụ, để cho nó vĩnh viễn không được siêu sinh.
Tên hắn là 'Ngục', từ nơi này cũng có thể nhìn ra thủ đoạn căn nguyên của hắn.
Ô ô ô ô.
Từng vòi rồng màu đen ong ong, lực lượng phong cấm chấn thiên tuyệt địa hiện ra, mơ hồ hóa thành một chữ ‘Ngục’ thật lớn, hiển nhiên muốn vĩnh viễn trấn áp Diệp Hiên ở trong phong cấm.
Vĩnh - Trấn - Thượng - Cổ.
Ầm ầm.
Vào giờ khắc này, thần vật có linh, trấn thế thiên bi.
Thế thiên bia trấn khắc Vĩnh Trấn Thượng Cổ lao nhanh đến, lập tức trấn áp 'Ngục' xuống.
- Chỉ là thiên bi, cũng dám làm càn với ta?
- Cút.
Ầm ầm.
Ngục lật tay đánh ra một chưởng, trực tiếp đánh bay Trấn Thế Thiên Bi, từng vết nứt đáng sợ hiện ra trên thân bia, đối mặt với cường giả kinh thiên tuyệt địa, nó không cách nào địch nổi.
- Hoang, ngươi đã chết, không bao giờ xuất hiện nữa.
'Ngục' chăm chú nhìn Diệp Hiên, trong mắt xẹt qua vẻ phức tạp, sau đó ánh mắt nhất định, năm ngón tay ầm ầm đập xuống Diệp Hiên, muốn vĩnh viễn trấn áp Diệp Hiên ở đây.
- Hoang cổ đoạn, thái cổ ưu, thượng cổ đại mộng qua thiên thu, vạn cổ chu du tụng tên ta, ai không biết Thái Sơ ta.
Như thần âm tuyên cổ truyền đến, tựa như tiên dân Thái Cổ tụng kinh, một thân bạch y tựa như xuyên qua vạn cổ huyền hoàng, một giọng thì thầm thâm sâu tựa như vạn cổ chúng sinh đang nhỏ giọng bên tai.
Xoạt.
Như cửu thiên ngân hà đang đảo ngược, tựa như vũ trụ vạn cổ đang treo ngược, hết thảy trở về điểm xuất phát, hết thảy lại tựa như đang ở xuất phát điểm. Một thân ảnh bạch y nhẹ nhàng đi đến, lực lượng phong ấn chấn thiên tuyệt địa mà Ngục đánh ra đang phân mảnh.
Một bộ bạch y, phiêu nhiên xuất trần, hắn tựa như người trong thần thoại, lại tựa như tiên thần từ tuyên cổ, không giống phàm nhân, càng không giống thần nhân, sự xuất hiện của hắn hóa thành ngôi sao sáng chói nhất vũ trụ cổ xưa, làm cho bất kỳ kẻ nào cũng không cách nào nhìn thẳng.
- Thái Sơ?
Hống.
Khi một thân bạch y phiêu nhiên đi đến, 'Ngục' liên tục gầm nhẹ, chấn động toàn bộ thượng cổ thiên cung, từng vết nứt đáng sợ hiện ra, chứng minh tâm thần của hắn kinh hãi đến mức nào.
- Hắn là người của ta, sao ngươi dám động vào hắn?
Một bộ bạch y, lạnh nhạt nói nhỏ, khí chất của hắn quá mức xuất trần, vạn vật chúng sinh cho dù ở trước mặt hắn cũng hèn mọn như bụi.
Liễu Bạch Y.
Phong hoa tuyệt đại, vạn cổ duy nhất, nhìn khắp vũ trụ cổ đại, xuyên qua vũ trụ hồng hoang, người có thể có khí chất tuyệt đại này, cũng chỉ có một mình hắn.
Chỉ là, Liễu Bạch Y giờ khắc này làm cho người ta có một loại cảm giác yên tĩnh, một đôi mắt sáng ngời như vạn cổ tinh thần, nhưng trong mắt lại không hề có cảm xúc nhân loại nên có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận