Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 206 - Kẻ đê hèn (2)



Chương 206 - Kẻ đê hèn (2)




Diệp Hiên đứng ở nơi xa, khi hắn thấy một màn như vậy, đôi mắt lại bất chợt trở nên vô cùng quỷ dị, một nụ cười khinh miệt càng theo khóe miệng câu ra.
- Nhân tính ti tiện tới vậy, cô lại ngu xuẩn mà vô tri, để ta tới nhìn xem, đến cùng thì cái gì mới khiến cho cô tỉnh ngộ.
Diệp Hiên trầm thấp rù rì nói.
Kiệt kiệt kiệt!
Huyết ảnh liên tục cười gian ác, nhưng hắn cũng không có nhào tới những thôn dân này, ngược lại là luôn chú ý tới Diệp Hiên, nếu như cái nhân loại khủng bố này muốn ra tay với hắn, hắn cũng chỉ có thể chật vật đào tẩu, dù sao huyết ảnh có thể cảm giác được, chính mình tuyệt đối không phải đối thủ của tên nhân loại này.
Chỉ là, huyết ảnh tuy khiếm khuyết linh trí, nhưng thời gian dài như vậy trôi qua, Diệp Hiên cũng không có ra tay với hắn, hắn có thể cảm giác được, cái tên nhân loại khủng bố này dường như cũng không có ý muốn ngăn hắn lại.
Huyết ảnh đang từng bước đi tới những thôn dân này, hắn chính là đang thử thăm dò tâm ý Diệp Hiên, cho đến khi hắn cách những thôn dân này không hơn khoảng trăm mét thì lại phát hiện Diệp Hiên vẫn không có động tĩnh, huyết ảnh rốt cục cũng yên tâm, quanh thân càng là bộc phát ra huyết quang tàn nhẫn mà đáng sợ.
- Thức ăn... Thức ăn của ta....
Nhìn huyết ảnh từng bước tới gần, rất nhiều thôn dân sắc mặt đại biến, lúc này mới phát hiện Diệp Hiên đứng ở ở nơi đó, căn bản không có chút động tĩnh nào, điều này cũng làm cho rất nhiều thôn dân lo lắng lên tiếng nói với Cố Hiểu Hiểu:
- Hiểu Hiểu, ngươi nhanh van cầu vị cao nhân đó, để cho hắn giết tên quái vật này đi.
- Hắn sẽ không giúp chúng ta.
Đối mặt với rất nhiều lời cầu cứu của thôn dân, Cố Hiểu Hiểu lộ vẻ sầu thảm cười nói.
- Vì... Vì sao?
Có thôn dân lên tiếng thét đến chói tai.
- Bởi vì hắn là một người vô tình.
Cố Hiểu Hiểu buồn bã nỉ non.
Phốc phốc!
Chợt, giữa lúc thôn dân đang dại ra, một Huyết Thủ đáng sợ đã xỏ xuyên qua lồng ngực một thôn dân, một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến, máu tươi chói mắt làm cho rất nhiều thôn dân hoảng sợ thét lớn.
Vào lúc này, Cố Hiểu Hiểu mặt không sợ hãi, lớn tiếng nói:
- Các thôn dân, chúng ta không có ai để có thể trông cậy vào, hôm nay chúng ta hãy liều mạng tên quái vật này đi.
Cố Hiểu Hiểu tái nhợt cả mặt, nhưng vẫn cầm Sài Đao đứng ra, trong mắt mang theo một tia bất khuất.
- Con mẹ nó… ngươi đùa gì thế, ngươi bảo chúng ta lấy cái gì liều mạng?
- Chúng ta căn bản giết không được cái tên quái vật này, ngươi đừng tự mình đa tình.
Rất nhiều thôn dân dồn dập mắng chửi, bước chân càng là không ngừng rút lui, nào còn có tư thế hèn mọn lấy lòng Cố Hiểu Hiểu như trước đó?
Chỉ là sau lưng của bọn hắn chính là con sông to lớn sâu không thấy đáy, bọn họ căn bản cũng không có đường lui.
Nhìn khuôn mặt tức giận của thôn dân, sắc mặt Cố Hiểu Hiểu tái nhợt, cô làm sao cũng không ngờ, vì sao những thôn dân hiền lành này lại biến thành bộ dáng này, đây là thôn dân Tiểu Hà thôn mà cô biết sao?
- A!
- Không được... Không nên.
Giữa lúc Cố Hiểu Hiểu đang dại ra, huyết ảnh lại tàn nhẫn ra tay, từng cái xác ngã vào dưới chân của cô, số lượng lớn huyết hồn tinh khí bị quái vật thôn phệ, tất cả đều hóa thành từng bộ thây khô.
Khi những thôn dân này nhìn những người xung quanh chết thảm ở trong tay huyết ảnh, sợ hãi phát ra từ nội tâm dường như muốn bức điên bọn họ.
Người, không bạo phát ở trong yên lặng, mà đang tiêu vong ở trong tuyệt vọng.
Mỗi người cũng không muốn chết, dù là thôn dân Tiểu Hà thôn cũng không ngoại lệ.
Mà một người nếu đax điên cuồng lên, thì chuyện gì cũng đều có thể làm được.
- Xú nha đầu, tới đây cho ta đi.
Chợt, một tiếng gầm nhẹ âm trầm truyền đến, chỉ thấy Lão Lý ba bước đổi thành hai bước, nhanh chóng đi tới trước người Cố Hiểu Hiểu, không đợi Cố Hiểu Hiểu có phản ứng, ông ta đã trực tiếp đoạt lấy Sài Đao trong tay cô, nhanh chóng gác ở cổ Cố Hiểu Hiểu.
Càng là bắt giữ lấy Cố Hiểu Hiểu, xoay người gầm hét với Diệp Hiên:
- Nếu như cậu không muốn để cho nó chết, vậy thì liền đuổi cái tên quái vật này đi, nếu không thì đừng trách lão tử giết xú nha đầu này.
Một màn như thế lập tức làm cho Cố Hiểu Hiểu dại ra, cô giống như linh hồn xuất khiếu vậy, tựa như hóa thành một con rối, mặc cho Lão Lý bắt giữ, một giọt nước mắt lập tức lăn dài.
- Ông buông chị tôi ra.
Thiếu niên Cố Bắc Thần kinh hoảng kêu to, giơ nắm tay lên liền đánh tới Lão Lý, nhưng không chờ thiếu niên đi tới bên cạnh Lão Lý, chỉ thấy hắn đã bị một cước đạp lăn trên đất.
- Tiểu tạp chủng, mày còn dám liều lĩnh lão tử sẽ giết chị mày trước.
Lão Lý dữ tợn, hai mắt tràn đầy điên cuồng.
Tất cả thôn dân đều đã điên cuồng, bọn họ nhanh chóng đi tới bên người Lão Lý, lên tiếng hét lớn:
- Lão Lý làm tốt lắm, nếu người này đã không cứu chúng ta, chúng ta liền giết xú nha đầu này.
- Không sai, cho dù có chết, chúng ta cũng muốn kéo một kẻ chịu tội thay.
Các thôn dân hoàn toàn quên đi thái độ vừa rồi của mình, lúc này toàn bộ đã hóa thành cầm thú không hề có nhân tính, càng là cùng nhau bắt giữ Cố Hiểu Hiểu uy hiếp Diệp Hiên, ý vị kia rõ ràng đang nói, nếu như ngươi không muốn để cho Cố Hiểu Hiểu chết, vậy thì giết tên quái vật này đi.
- Vị cao nhân này, chúng tôi chỉ muốn tiếp tục sống, không có ý muốn uy hiếp ngài, chỉ cần ngài đuổi tên quái vật này đi, chúng tôi lập tức thả người.
Lão Lý lớn tiếng hét to, càng làm cho thôn dân dồn dập tán thành.



Bạn cần đăng nhập để bình luận