Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 234 - Duyên tới duyên đi, duyên tụ duyên tan (2)



Chương 234 - Duyên tới duyên đi, duyên tụ duyên tan (2)




Diệp Hiên lạnh lẽo mà vô tình, quanh thân từ từ nở rộ huyết quang, hắn đang yên lặng nhìn chăm chú vào Hạ Thanh Trúc, mà Hạ Thiết Quân sớm đã nhũn hai chân ra mà quỳ xuống ngay tại chỗ, trong mắt đều tràn đầy sự tuyệt vọng.
- Diệp... Diệp hiền chất... Đều là đám người Đông Doanh này buộc chúng ta... Tha... Tha mạng.
Hạ Thiết Quân lên tiếng khẩn cầu, hắn rất sợ Diệp Hiên giết ngay tại đây.
- Diệp Hiên, anh muốn giết cứ giết đi, có thể chết ở trong tay của anh, Thanh Trúc chết cũng không tiếc.
Hạ Thanh Trúc mỉm cười, khuôn mặt càng không có chút sợ hãi nào, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Diệp Hiên.
- Tiên sinh, nếu như ngài không đành lòng ra tay, để ta tới đi.
Cố Bắc Thần đi nhanh đến, huyết đao trong tay sớm đã dính đầy máu tươi, dù là vũ sĩ Đông Doanh bị hắn tàn sát sạch hết tức thì, nhưng Cố Bắc Thần cũng biết, Diệp Hiên lại đang đối mặt với người yêu năm xưa, hắn làm sao có thể ra tay?
- Lui xuống.
Diệp Hiên khẽ lên tiếng, cũng để cho Cố Bắc Thần ngẩn mặt ra, nhưng vẫn thối lui đến sau lưng Diệp Hiên, chỉ là đáy mắt lại xuất hiện vẻ thất vọng, xem ra Diệp Hiên vẫn còn tình cảm đối với cô gái này, có ý muốn buông tha cho cô.
Giờ khắc này!
Sát cơ quanh thân Diệp Hiên biến mất không còn tăm hơi, đôi mắt của hắn hơi phiêu hốt, hắn bước chậm đi tới phía Hạ Thanh Trúc, một tình yêu say đắm chưa bao giờ có nơi xuất hiện đáy mắt.
- Thanh Trúc, em biết không, lúc còn niên thiếu, mơ ước lớn nhất của tôi đó là có thể tự mình mặc áo cưới cho em, để em và tôi cùng nhau chung sống đến già, hạnh phúc đến trọn đời.
Diệp Hiên ôn nhu khẽ vuốt búi tóc Hạ Thanh Trúc, đáy mắt đều là tràn đầy tình yêu, giống như trở lại cái năm tháng xanh miết kia, cũng như bây giờ vậy, nhẹ nhàng vỗ về Hạ Thanh Trúc.
Nhìn ánh mắt tràn đầy tình yêu của Diệp Hiên, Hạ Thanh Trúc đau xót con tim, trong đầu xuất hiện ký ức hai đứa trẻ vô tư năm xưa, vào thời khắc này cô bỗng nhiên ôm lấy Diệp Hiên, một hàng nước mắt cũng lập tức chảy ra, làm ướt nhẹp áo Diệp Hiên.
- Diệp Hiên, em có lỗi với anh, em thật sự biết sai rồi, anh có thể tha thứ cho Thanh Trúc không, để cho chúng ta trở lại lúc ban đầu được không?
Một vẻ ưu thương, tự giễu lặng yên xẹt qua đáy mắt Diệp Hiên, suy nghĩ của hắn có chút phiêu hốt, hình ảnh tiềm tàng ở trí nhớ xuất hiện ra.
Một năm kia, một đôi thiếu niên nam nữ ngồi ở trên đống cỏ khô mùa thu thề với trời.
- Diệp Hiên ca ca, sau này lớn lên Thanh Trúc nhất định sẽ gả cho anh, anh sẽ cưới Thanh Trúc chứ?
- Sẽ, nhất định sẽ, chỉ cần Thanh Trúc không rời khỏi anh, Diệp Hiên ta thề với trời, nhất định sẽ cưới em làm vợ.
Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, một đôi thiếu niên nam nữ vui mừng đuổi bắt nhau, đây là ký ức mà Diệp Hiên vĩnh viễn cũng không thể quên được.
Tâm tư quay lại, như trước mắt.
Diệp Hiên đang chậm rãi vuốt ve gò má Hạ Thanh Trúc, dung nhan tinh xảo kia của Hạ Thanh Trúc, giống như hóa thành thiếu nữ ngày xưa, làm cho đôi mắt hắn có chút mơ hồ, còn có một chút ướt át.
Răng rắc!
Chợt!
Tiếng xương cốt gãy truyền đến, một bàn tay trong suốt như ngọc bóp ở cổ Hạ Thanh Trúc, máu tươi không cầm được mà tràn ra từ trong miệng Hạ Thanh Trúc, đôi mắt của cô tan rã, càng kinh ngạc nhìn người con trai trước mắt, thật lâu nói không ra lời.
- Vì... Vì sao?
Máu tươi không ngừng tràn ra khóe miệng, để chiếc áo cưới trắng noãn nhuộm dần đầy mỹ lệ mà thê diễm, mặc dù sắp chết nhưng cô cũng không thể tin được, Diệp Hiên vậy mà lại vô tình như thế này, lại tự mình lấy mạng của cô.
- Hạ Thanh Trúc, em còn nhớ rõ chứ, năm đó ở bệnh viện Giang Nam, tôi bệnh nặng hấp hối, em cũng là rơi một giọt nước mắt, mà sau đó lại dứt khoát rời khỏi tôi, từ đó thì tôi đã biết, tình yêu chẳng qua cũng chỉ là một mình ta tình nguyện, mà Hạ Thanh Trúc em cho tới bây giờ đều là người có lợi cao nhất.
Đôi mắt tràn đầy tình yêu của Diệp Hiên đang dần dần đổi sang lạnh lẽo, mang theo sự tàn nhẫn vô tình.
- Hôm nay, em có thể lấy rượu độc giết tôi, đổi lấy cơ hội lần nữa quật khởi cho Hạ gia, bởi vì em biết, dù cho em thất bại, Diệp Hiên tôi nể tình năm đó tình cảm trên cũng sẽ không giết em.
Diệp Hiên nói đến đây, một nụ cười thâm độc lại theo khóe miệng hắn câu ra, hắn lạnh lùng nghiêm nghị nói:
- Nhưng em quá không được hiểu được ta, thật quá không được hiểu được ta, ta cũng không phải người thiếu niên đã từng kia, cái gọi là tình yêu ràng buộc trong mắt ta chẳng qua chỉ là một truyện cười.
- Kể từ lúc năm đó em rời khỏi ta, thì người con gái mà ta yêu kia cũng đã chết, mà bây giờ em ở trong mắt của ta chỉ là một người xa lạ.
Răng rắc!
Diệp Hiên vừa mỉm cười lại bẻ gảy cổ Hạ Thanh Trúc, cũng để cho cơ thể cô ần dần lạnh lẽo, chỉ là lúc sắp chết thì trợn to đôi mắt, lại tràn đầy không cam cùng bối rối, đến chết cô cũng không thể tin được, Diệp Hiên vậy mà lại tự tay đưa giết cô.
Ầm!
Diệp Hiên vứt bỏ thi thể Hạ Thanh Trúc trên mặt đất như ném rác, hắn lãnh đạm nhìn thi thể Hạ Thanh Trúc, bình tĩnh nói:
- Chôn cất cái tình yêu mà ta đã từng ngu ngốc, cũng chôn cất tình cảm sau cùng giữa chúng ta, em có thể an tâm ra đi.
- Con gái của tôi!
Nhìn Hạ Thanh Trúc chết thảm trong tay Diệp Hiên, Hạ Thiết Quân lên tiếng kêu khóc, mà Cố Bắc Thần lại kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, đáy mắt cực kỳ kinh hoảng, hắn làm sao cũng không ngờ, Diệp Hiên lại hung ác vô tình tới mức như thế.
- Nhất niệm lên, vạn thủy thiên sơn đều có tình, nhất niệm diệt, thương hải tang điền đã mất tâm, duyên tới duyên đi, duyên tụ duyên tan, đây hết thảy cứ theo gió biến mất đi!
Diệp Hiên bước chậm đi, bình tĩnh mà tang thương, điều này cũng làm cho Cố Bắc Thần nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nhìn về phía bóng lưng Diệp Hiên, run rẩy nhỏ bé hỏi:
- Tiên... Tiên sinh... Hạ... Hạ Thiết Quân xử lý như thế nào?
- Tiễn hắn cùng đi xuống địa ngục đi.
Diệp Hiên bình tĩnh truyền đến, bóng lưng hắn cũng dần dần biến mất ở trong mắt Cố Bắc Thần.



Bạn cần đăng nhập để bình luận