Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 867 - Tiểu Thạch thôn



Chương 867 - Tiểu Thạch thôn




- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ Nguyên Linh là phân thân của hắn?
Diệp Hiên hoảng sợ gầm nhẹ.
Đôi mắt chợt ngưng trệ.
- Không đúng, nếu Nguyên Linh thật sự là phân thân của Hồng Quân Đạo Tổ, hắn căn bản sẽ không có điều cố kỵ đối với Thánh nhân, sớm đã đánh chết ta, người nào trong phương thiên địa này có thể ngăn cản Hồng Quân Đạo Tổ?
Diệp Hiên trực tiếp phủ định phán đoán của mình, giống như suy bình thường nghĩ của hắn, nếu Nguyên Linh chính là phân thân của Hồng Quân Đạo Tổ, vậy Nguyên Linh căn bản không cần làm ra nhiều chuyện như vậy, bởi vì bằng vào địa vị của Hồng Quân Đạo Tổ, không người nào trong thiên địa nhân tam giới này có thể làm trái ýhắn.
- Nếu như Nguyên Linh cũng không phải phân thân của Hồng Quân Đạo Tổ, vậy chân thân Nguyên Linh đến tột cùng là người nào?
Diệp Hiên đau khổ suy nghĩ, nhưng lại không chiếm được đáp án hắn muốn, Nguyên Linh vẫn luôn là tai họa lớn trong lòng hắn, Diệp Hiên luôn có một loại cảm giác, Nguyên Linh một mực âm thầm nhìn trộm hắn, nhưng hắn lại không tìm được dấu vết tồn tại của đối phương.
- Hô!
Diệp Hiên phun ra một ngụm trọc khí, vẻ mặt nghiêm trọng của hắn chậm lại, càng dẹp bỏ suy nghĩ phiền não, bởi vì Diệp Hiên biết vô luận hắn phỏng đoán như thế nào, cũng không chiếm được đáp án hắn muốn.
- Mặc kệ Hồng Quân Đạo Tổ vì sao xuất hiện, hiện tại điều duy nhất ta phải làm là nhanh chóng bước vào Chuẩn Thánh.
Diệp Hiên trầm thấp lên tiếng, trong mắt hiện ra vẻ kiên định.
- Nếu tâm bất diệt, vạn vật Bất Hủ, sinh ra chân linh, Chuẩn Thánh có thể thành?
Diệp Hiên không ngừng hồi tưởng lại những lời này, dĩ nhiên nắm chắc cơ hội bước vào Chuẩn Thánh, những lời này là nói cho hắn biết, muốn bước vào Chuẩn Thánh cảnh, cần thăng hoa linh hồn, chỉ có linh hồn thăng hoa, mới có thể làm cho nguyên thần hóa thành chân linh, đây cũng là một quá trình từ Tiên vào Thánh phải trải qua.
- Tâm?
Một chữ đơn giản phun ra từ trong miệng Diệp Hiên, chỉ là chữ để đôi mắt Diệp Hiên hiện vẻ nặng nề đến cực điểm, càng làm cho hắn bối rối, không ngừng tự hỏi ý nghĩa của chữ này.
- Tâm ta ở đâu? Tâm ta là gì?
Diệp Hiên tự hỏi mình, nhưng lại không cách nào có được đáp án hắn muốn.
Đây là một vấn đề nhìn như đơn giản, nhưng vấn đề càng đơn giản thật ra sẽ càng khó, cái gọi đại đạo đơn giản nhất chính là đạo lý này.
- Sát lục chi tâm? Vô Tình Chi Tâm? Bất bại chi tâm? Không sợ chi tâm...
Diệp Hiên đội ánh nắng chói chang trên đầu đi dạo trên đường đất, hắn không biết phải đi nơi nào, hắn hoàn toàn lâm vào một loại cảnh giới không thể diễn tả thành lời, hy vọng có thể tìm được đáp án cho mình.
Ôi, ôi!
Thiên địa hiện ra cuồng phong, bụi đất tung bay, Diệp Hiên đi về phía trước trong gió bụi đầy trời, cho đến khi hắn biến mất ở cuối con đường, vẫn như cũ khổ sở tìm kiếm đáp án về 'Tâm'.
......
Mặt trời chói chang trên cao, ngày mùa hè nắng nóng.
Từng dòng suối chậm rãi chảy từ đông sang tây, từng con cá bơi trong dòng suối, lộ vẻ sóng nước lấp loáng dưới ánh sáng của mặt trời.
Bên cạnh dòng suối, vài đứa trẻ nông thôn mặc đồ chắp vá đang cười đùa đùa giỡn, có đứa bé nhảy xuống suối bơi lội một phen, cũng có hài đồng cầm nĩa cá đơn giản do mình làm đánh bắt cá trong suối, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng cười nói vui vẻ.
Còn có vài thôn nữ trần trụi đôi chân ngọc ngồi cảnh dòng suối giặt quần áo, cũng có vài thanh niên nông phu người mồ hôi dừng chân quan sát, trong miệng thỉnh thoảng phát ra vài tiếng cười ngây ngô.
Bờ đông của dòng suối nhỏ, chính là một thôn trang nhỏ đơn giản tự nhiên, lúc này mặt trời lặn xuống từ phương tây, dưới ánh mặt trời lặn chiếu rọi, làm cho thôn nhỏ đỏ bừng, làm cho người ta liếc mắt một cái thì trong lòng dâng lên một cảm giác an bình.
Khói bếp mờ ảo, nhóm lửa nấu cơm, trong thôn trang nhỏ truyền đến tiếng chó đất kêu, trong đó càng xen lẫn tiếng cha mẹ kêu gọi con mình trở về nhà.
- Về nhà ăn cơm đi.
Mấy đứa trẻ đang chơi đùa bên dòng suối cười vui vẻ, sau đó đạp trên một đôi giày cỏ chạy về phía nhà mình.
- Nha đầu, chậm một chút, chậm một chút.
Một ông lão nhìn bộ dáng chừng sáu mươi tuổi, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành nhắc nhở tiểu cô nương đang chạy tới.
- Ông nội, ngài xem ta bắt được gì?
Tiểu cô nương có tuổi cũng không lớn, nhìn bộ dáng cũng chỉ khoảng sáu bảy tuổi, quần áo của nàng đầy mảnh vá, mang giày cỏ lộ ra hai ngón chân, trong tay giờ phút này đang cầm một con cá chép to bằng bàn tay, vẻ mặt vui vẻ nhìn về phía lão giả.
- Tiểu Trác Mã của chúng ta thật lợi hại, mau cùng ông nội về nhà.
Lão giả hiền lành mỉm cười, xoa xoa mái tóc có chút bồng bềnh của tiểu cô nương, trong mắt tràn đầy vẻ sủng nịch.
Ông cháu hai người nói chuyện, lão giả kéo tay tiểu cô nương đi vào trong thôn, dưới ánh mặt trời lặn làm cho ông cháu hai người có một loại cảm giác cực kỳ ấm áp.
- Nếu tâm không diệt... Vạn vật trường tồn... Tâm nếu không diệt... Vạn vật trường tồn... Nếu tâm không diệt... Vạn vật...
Bỗng nhiên, một bóng dáng thon dài đi tới từ trên đường đất phương xa, chỉ là bước chân lảo đảo giống như rơi vào trạng thái điên khùng, Diệp Hiên mạnh mẽ đi về phía hai người.
- Ai nha!
Phanh!
Khi Diệp Hiên đi qua ông cháu hai người, trong miệng tiểu cô nương truyền đến một tiếng kêu đau đớn, thân thể nhỏ bé bị Diệp Hiên đụng phải lảo đảo một cái, sau đó ngã xuống đất.
- Tiểu Trác Mã!
Lão giả đau xót trong lòng, vội vàng tiến lên đỡ tiểu cô nương dậy, sau đó vỗ vỗ bụi bặm trên người tiểu cô nương, lúc này mới đưa mắt nhìn tới Diệp Hiên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận