Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1664: Thiên Kiêu thịnh hội (2)

Chương 1664: Thiên Kiêu thịnh hội (2)
Nhìn bóng lưng Diệp Hiên, sắc mặt Lý Tri Vi âm trầm như nước, sau đó cười lạnh nhìn về phía Tử Linh, nói:
- Xem ra Tiểu Cửu có bản lĩnh lớn, ngay cả lời nói của ta cũng không để vào mắt, Tử Linh thánh sứ quả nhiên có một đệ đệ tốt.
- Hừ.
Tử Linh hừ lạnh ra tiếng, đáy mắt hiện ra vẻ lo lắng, bởi vì hôm nay Diệp Hiên cực kỳ không đúng, thân thể hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Chúng ta đi.
Lý Tri Vi gọi Lâm Đạo Tam cùng Nam Cung Tiên Nhi một tiếng, ba người hóa thành lưu quang đi tới lôi đài, bắt đầu rút thăm.
Chẳng bao lâu, bốc thăm kết thúc, tất cả mọi người biết được đối thủ đầu tiên của mình.
- Tiểu đệ, đối thủ của ngươi là ai?
Tử Linh lo lắng bản thân Diệp Hiên có vấn đề, vội vàng hỏi thăm.
- Bổ Thiên giáo - Trương Lâm?
Khi Tử Linh nhìn thấy đối thủ Diệp Hiên rút trúng, lông mày nàng hơi nhíu lại, vẻ lo lắng xẹt qua đáy mắt.
- Thì ra là hắn?
Lý Tri Vi mỉm cười lạnh lùng, nếu hắn không nhớ lầm, lúc bọn họ mới tới Bổ Thiên giáo, một vị Linh tử trong đó khiêu khích Diệp Hiên, muốn đánh một trận với Diệp Hiên, tuy nhiên bị Diệp Hiên từ chối, điều này làm cho ấn tượng của Chấp Thiên viện chủ đối với Diệp Hiên cực kỳ xấu, càng khiến mọi người nhạo báng Diệp Hiên.
- Tiểu đệ, người này chính là Tam Mộc chiến thể, tu vi là cửu thiên Thánh Vương đỉnh phong, nếu ngươi không phải đối thủ của hắn, cứ nhận thua là được.
Tử Linh vội vàng khuyên nhủ.
Trương Lâm này không tính là cái gì trong mắt đám người Tử Linh, nhưng đối với Diệp Hiên mà nói, chính là một đối thủ cực kỳ cường đại, nàng làm sao không lo lắng cho Diệp Hiên?
Đáng tiếc, Diệp Hiên đạm mạc vô tình, chỉ ngồi xếp bằng trong hư không, đôi mắt hơi khép lại, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần, căn bản không có trả lời vấn đề của Tử Linh.
- Kiêu ngạo tự đại, một hồi ngươi sẽ nếm mùi đau khổ.
Lý Tri Vi cười lạnh lên tiếng.
Chấp Thiên viện chủ vẫn nhắm mắt dưỡng thần khẽ nhìn Diệp Hiên một cái, sau đó lắc đầu lần nữa nhắm mắt.
Dựa theo ý của hắn, không muốn để cho Diệp Hiên thi đấu, dù sao Diệp Hiên cũng chỉ là cửu thiên Thánh Vương, ở nơi này đều là thiên kiêu các giáo tụ tập, Diệp Hiên căn bản không đáng nhắc tới.
Nhưng có Tử Linh, Chấp Thiên viện chủ cũng không tiện từ chối, cũng mở một con mắt nhắm một con mắt cho Diệp Hiên.
- Trận đầu tiên, Bổ Thiên giáo Vương Xung đối chiến với Vạn Linh thiên điện Nam Cung Tiên Nhi.
- Trận thứ hai, Thiên Nhân giáo Diệp Phi Yên đối chiến với Vân Thủy quốc độ Mạnh Thiên Lôi.
- Trận thứ ba, Thiên Nhân giáo Lý Chi Diêu đối chiến với Bổ Thiên giáo Liễu Bạch Y.
- Trận thứ tư, Bổ Thiên giáo Trương Lâm đối chiến Vạn Linh Thiên Điện Yêu Nguyệt Dạ.
Bỗng nhiên, tứ đại lôi đài truyền đến tiếng trống ầm ầm, có người đọc ra tên của bốn cặp đấu đầu tiên.
- Tứ muội, tốc chiến tốc thắng, chớ làm cho Vạn Linh Thiên Điện ta mất mặt.
Lý Tri Vi nhẹ giọng nói.
- Tiểu đệ, ngươi phải cẩn thận.
Tử Linh lo lắng lên tiếng.
Diệp Hiên từ từ mở mắt, hắn đứng dậy từ trong hư không, bước ra một bước đã đứng ở trên lôi đài thứ tư, chắp tay mà đứng không nói không rằng.
Cùng lúc đó, ba lôi đài còn lại cũng có linh tử các giáo đến, Liễu Bạch Y ở lôi đài thứ ba, khi hắn phát hiện Diệp Hiên, một tia lạnh lùng xẹt qua đáy mắt hắn.
Xoẹt!
Một tia linh quang xẹt qua không trung lặng yên xuất hiện ở đối diện Diệp Hiên, chính là Bổ Thiên giáo Trương Lâm, giờ phút này đang dùng một loại ánh mắt khinh miệt nhìn về phía Diệp Hiên.
- Ta cũng không ngờ đối thủ trận đầu tiên là ngươi, tuy rằng ngươi là đệ cửu linh tử của Vạn Linh Thiên Điện, nhưng ngươi còn không phải đối thủ của ta.
Trương Lâm khinh miệt lên tiếng.
Đáng tiếc, Diệp Hiên giống như không nghe được lời nói của Trương Lâm, thản nhiên nhìn về phía lôi đài của Liễu Bạch Y, lông mày hơi nhíu lại cùng một chỗ.
- Linh quang che thân, lệ khí quấn quanh, Bạch Y huynh ngươi có thể yên tâm, ta tất sẽ để cho ngươi khôi phục bản tâm.
Diệp Hiên thở dài.
- Thế nào, ngươi sợ hãi?
Nhìn Diệp Hiên không nói không động, Trương Lâm đắc ý cười lạnh, càng nghĩ Diệp Hiên sợ hắn, dù sao lúc trước ở Thanh Mộc các, biểu hiện của Diệp Hiên sợ đầu sợ đuôi, căn bản không dám đánh một trận cùng hắn.
Đông —— đông —— đông.
Ba tiếng trống vang lên, ý nghĩa bắt đầu chiến đấu, trong phút chốc ba lôi đài khác dâng lên đủ loại ánh sáng khủng bố, tiếng nổ vang thiên địa càng truyền đến, hiển nhiên đã kịch liệt chiến đấu cùng một chỗ.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều tập trung vào lôi đài của Liễu Bạch Y và Nam Cung Tiên Nhi, dù sao bốn trận chiến đấu này, Liễu Bạch Y và Nam Cung Tiên Nhi mới là tiêu điểm, về phần tòa lôi đài thứ tư của Diệp Hiên, không có ai chú ý.
Nói trắng ra, hai cửu thiên Thánh Vương chiến đấu, làm sao đặc sắc như đám người Liễu Bạch Y chiến đấu, tự nhiên không hấp dẫn được ánh mắt mọi người.
Quả nhiên, trong khoảnh khắc, Liễu Bạch Y ra một đòn liền đánh bay đối thủ ra khỏi lôi đài, phía bên kia Nam Cung tiên nhi theo sát phía sau, cũng đánh bay đối thủ ra ngoài.
Thắng lợi của hai người không chút khó khăn, trọng tài rung chuông ra hiệu cho hai người, tuyên bố hai người Liễu Bạch Y chiến thắng.
Nhưng cũng vào lúc này, một người đang đi xuống lôi đài thứ tư, trọng tài lôi đài tựa như tượng gỗ không nói một lời, giống như linh hồn xuất khiếu, chỉ là thân thể của hắn đang cực hạn rung động, giống như nhìn thấy một chuyện khiến hắn cực kỳ sợ hãi.
Mà chuyện kỳ lạ nhất là, trên lôi đài thứ tư có một đoàn mưa máu đang tiêu tán trên không trung, mùi máu tươi nồng đậm làm cho người ta ngửi thấy muốn nôn, mà người đi xuống lôi đài chính là Diệp Hiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận