Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 845 - Rời đi



Chương 845 - Rời đi




- Ta là ai không quan trọng, điều quan trọng là ngươi có nghĩ về tương lai của mình?
Hư ảnh phát ra âm thành tang thương trầm thấp, quanh người càng hiện ra hư ảo vô biên, làm cho người ta có một loại cảm giác tối nghĩa không rõ.
- Ta và tương lai của hắn?
Tâm thần Quảng Hàn tiên tử khẽ run lên, đôi mắt có chút ngưng trệ.
- Thế gian theo nhân duyên sinh ra, cùng vì nhân duyên mà tụ, duyên mở thì gặp, duyên tụ thì tán, ngươi và hắn chính là một đoạn nghiệt duyên, nếu như không sớm dừng cường trước vách núi, chỉ sợ hai người các ngươi trong tương lai nhất định phải gặp đại kiếp nạn.
Đạo âm ù ù, như trời như đất, bóng dáng thần bí quá mức khó lường, cũng không biết hắn là nhân vật phương nào, ngoại trừ Quảng Hàn tiên tử có thể nhìn thấy hắn ra, đối phương lại không khiến cho bất kỳ kẻ nào phát hiện.
- Ngươi rốt cuộc là ai, đến tột cùng có mục đích gì?
Quảng Hàn tiên tử khẽ cắn đôi môi, tiếng đều khẽ run, tuy rằng tu vi của nàng không cao, nhưng cũng không có nghĩa kiến thức nàng ngắn, có thể dễ dàng xuất hiện bên cạnh nàng, hơn nữa không bị bất kỳ kẻ nào phát hiện, người này tối thiểu là Chuẩn Thánh.
Phải biết rằng trong Thiên Đình, Đại La đỉnh phong có Bằng Ma và Khổng Tuyên, Diệp Hiên càng ở trong Đấu Ngưu cung, nhưng lại không nhận thấy người này xuất hiện, tu vi đối phương quả thực khủng bố không cách nào tưởng tượng.
- Thiên đạo không còn tăm hơi, vạn pháp quy nhất, ta chỉ là một người nhàn rỗi trong thiên địa không nói tên cũng được, về phần ngươi có nguyện ý nghe lão đạo một lời hay không cũng chỉ có thể do bản thân ngươi lựa chọn.
Bóng dáng thần bí thở dài, thân hình hư ảo dần dần tiêu tán, giống như chưa bao giờ xuất hiện trong mắt Quảng Hàn tiên tử.
Ánh trăng như nước, mông lung hư ảo, người tự xưng lão đạo biến mất không còn tăm hơi vô ảnh, nhưng lời nói của hắn thủy xung quanh quẩn trong tai Quảng Hàn tiên tử, điều này cũng làm cho sắc mặt Quảng Hàn tiên tử lộ ra vẻ giãy dụa, nửa ngày qua đi cũng không có phục hồi tinh thần.
Quảng Hàn tiên tử không biết lão đạo này nói có đúng hay không, nhưng nàng biết mình chính là thánh nữ của Vu tộc, tuyệt đối không thể ở lại bên cạnh Diệp Hiên, bởi vì như vậy sẽ mang đến đại họa cho hắn.
Một tia quyết đoán xẹt qua trong mắt nàng, đúng như lão đạo nói, nàng ở lại bên cạnh Diệp Hiên, cũng chỉ có thể mang đến phiền toái vô tận cho hắn.
Mặc kệ Đại Nghệ cũng tốt, hay là thái độ của Vu tộc nhất mạch cũng được, Vu tộc tuyệt đối sẽ không cho phép nàng kết hợp với Diệp Hiên, bởi vì nàng là Thánh Nữ của Vu tộc, đây mới là nguyên nhân mấu chốt nhất.
- Diệp Hiên, xin lỗi, ta thật sự không thể ở lại bên cạnh chàng, đây không chỉ là vì tốt cho chàng, mà còn vì tương lai của chúng ta, ta tin tưởng chàng nhất định có thể thành thánh, có lẽ lúc đó, chàng và ta mới có thể chân chính ở cùng một chỗ.
Quảng Hàn tiên tử chua xót lẩm bẩm, một hàng nước mắt chảy qua gò má nàng, nàng thừa dịp ánh trăng lặng lẽ đi ra Đấu Ngưu cung, quay đầu nhìn về phía sau, trong mắt có một tia không nỡ, nhưng vẫn hóa thành một luồng tiên quang bay đi xa.
...
Trong cung Đấu Ngưu.
Thành hôn hoàn thành, động phòng hoa chúc, đây là chuyện rất tốt đẹp trong nhân sinh, Diệp Hiên có thể nói hưởng hết diễm phúc, càng mang đến cho Cửu Thiên Huyền Nữ cảm giác tuyệt vời chưa từng có trên giường.
Đêm đã khuya, trăng sáng treo cao, theo chinh phạt bá đạo của Diệp Hiên, Cửu Thiên Huyền Nữ kiệt sức, sớm đã tiến vào trong giấc ngủ, vẻ mặt tuyệt mỹ càng lộ ra hồng thuận.
Ánh nến đung đưa, tia sáng chiếu rọi, Diệp Hiên từ trên giường đứng dậy, hắn tản bộ đi tới trước cửa sổ, giống như thấy được bóng lưng Quảng Hàn tiên tử đi xa.
Một chút hoang mang, một chút ưu sầu, đôi mắt Diệp Hiên có chút phức tạp mà thâm thúy.
- Nàng vẫn rời đi.
Diệp Hiên đang lẩm bẩm tự nói, tiếng của hắn rất bình tĩnh, giống như đã sớm đoán được Quảng Hàn tiên tử sẽ rời khỏi, mà hắn cũng không có ngăn cản.
- Bệ hạ, có nên ngăn cản Quảng Hàn tiên tử không?
Một đạo tiếng trầm thấp truyền đến từ ngoài Đấu Ngưu cung, chính là Vong Tình Tà Tiên, một trong Nhị thập tứ Đại Tuần Thiên Sứ, Quảng Hàn tiên tử rời khỏi, làm sao không bị Tuần Thiên Sứ phát giác, chỉ là không có mệnh lệnh của Diệp Hiên, không ai trong bọn họ dám đi ngăn cản.
- Không cần.
Diệp Hiên khẽ nói, chậm rãi đi ra khỏi Đấu Ngưu Cung, dưới ánh trăng chiếu rọi, bóng dáng của hắn bị kéo dài, trầm thấp nói:.
- Âm thầm hộ tống nàng trở về Vu tộc, nếu có người mưu đồ bất chính, giết không tha.
- Tuân theo pháp chỉ của Thiên Đế.
Mấy gã tuần thiên sứ khom người đáp lại, lặng yên đi theo Quảng Hàn tiên tử mà.
Yên lặng như tờ, thiên địa không tiếng động.
Diệp Hiên chắp hai tay sau lưng, đứng dưới ánh trăng, chỉ là khóe miệng hắn lộ ra một tia tự giễu, tiếng lẩm bẩm.
- Nếu ta bước vào Chuẩn Thánh, sao nàng có thể lựa chọn rời khỏi?
Đối với Quảng Hàn tiên tử không nói lời tạm biệt, Diệp Hiên rất rõ ràng nguyên nhân trong đó, nàng chính là thánh nữ của Vu tộc, mà Vu tộc tuyệt đối sẽ không cho phép Quảng Hàn tiên tử ở cùng một chỗ với hắn.
Quảng Hàn tiên tử cũng biết, nếu nàng ở lại bên cạnh Diệp Hiên, tất sẽ mang đến lửa giận của Vu tộc một mạch, nếu một ít thượng cổ đại vu liên kết đến đấy sẽ mang đến phiền toái thật lớn cho Thiên Đình.
Thiên Đình mới thành lập, bách phế chờ hưng, Quảng Hàn tiên tử không muốn bởi vì mình gây phiền toái cho Diệp Hiên, cũng chỉ có rời khỏi hắn, đây mới có thể cho Diệp Hiên cơ hội thở dốc.
Diệp Hiên biết hết suy nghĩ trong lòng Quảng Hàn tiên tử, nhưng nếu Diệp Hiên đã lựa chọn giữ nàng ở bên người, cũng đã chuẩn bị tốt đối mặt Vu tộc một mạch, càng cảnh cáo qua Khoa Phụ cái gọi là Vu Yêu đại kiếp thứ hai.



Bạn cần đăng nhập để bình luận