Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 724 - Mộ (2)



Chương 724 - Mộ (2)




Non xanh nước biếc, chim hót hoa thơm.
Đây là một sơn cốc cảnh sắc duyên dáng, một mảnh rừng trúc rậm rạp gợn sóng trong xanh, Diệp Hiên tản bộ ở trong rừng trúc, đám người Hoàng bàn tử đi theo phía sau, cho đến khi Diệp Hiên đi vào sâu trong rừng trúc, mấy ngôi mộ cũng hiện ra trước mặt hắn.
Mộ của Diệp Linh Nhi, mộ của Diệp Mẫu, đương nhiên còn có mộ phần của cha con Thác Bạt Vân Thiên.
Thương hải tang điền, thời gian thoi đưa, mấy ngàn năm trôi qua, bia mộ sớm đã bị ăn mòn không chịu nổi, tên khắc ở trên đều trở nên cực kỳ mơ hồ.
Chỉ là vào thời khắc này, không ai phát ra bất kỳ khí tức nào, càng không ai dám đi quấy rầy Diệp Hiên.
Diệp Linh Nhi, Diệp mẫu.
Đây là thân nhân duy nhất của Diệp Hiên, nhưng mấy ngàn năm trước đã bước vào trong hoàng thổ.
Diệp Hiên đứng trước mộ người thân, đôi mắt hắn lơ lửng, một tia cô tịch bi thương xẹt qua đáy mắt, cả người cũng lâm vào một loại trạng thái khó hiểu.
Nếu như nói cả đời này Diệp Hiên áy náy với ai nhất, vậy chính là hai người chí thân này.
Làm con không tròn chữ hiếu, ngay cả lúc Diệp mẫu lâm chung hắn cũng không có làm bạn bên người.
Thân là ca ca của Diệp Linh Nhi, chính hắn hủy diệt gia đình hạnh phúc mỹ mãn của em gái, Thác Bạt gia lại càng tan thành mây khói trong một đêm, hắn tận mắt nhìn thấy tiểu muội tự tuyệt trước mặt mình, đây cũng là nỗi đau cả đời của Diệp Hiên.
- Tiểu muội, mẹ, con đã trở về.
Diệp Hiên khẽ nói, âm thanh có chút khàn khàn, quanh thân hiện ra khí tức suy sụp, cũng chỉ có ở thời khắc này, Diệp Hiên mới có thể hiện ra bộ dáng yếu đuối.
Bởi vì mấy ngàn năm qua, hắn một mực đẫm máu chiến đấu, càng quét ngang đại địch tám phương, ý chí vĩnh viễn không nhận thua, nhưng khi hắn đối mặt với ngôi mộ của thân nhân đã mất, phần kiên nghị này của hắn cũng hóa thành hư không, cuối cùng hiện ra một mặt nhân tính.
Diệp Hiên cũng không có cố ý che dấu loại trạng thái này, bởi vì hắn là người, tuy rằng hắn có thể tàn bạo vô tình, càng có thể giết chóc hàng tỷ sinh linh, nhưng đáy lòng hắn còn có một chỗ bạc nhược.
Đấu chuyển tinh di, nhật nguyệt luân phiên.
Diệp Hiên dừng chân bảy ngày bảy đêm, hắn giống như hóa thành một tảng đá đứng đó, cũng làm cho đám người Hoàng bàn tử lo lắng quan sát, sợ Diệp Hiên quá mức cảm thương.
Khi mặt trời đầu ngày thứ tám mọc lên, một trận tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến từ phía sau mọi người, cũng làm cho đám người Hoàng bàn tử biến sắc, không biết vì sao trong sơn cốc lại có người xuất hiện.
- Các ngươi là ai?
Một giọng nói truyền đến, chỉ thấy một đôi nam nữ trung niên đang dẫn một thiếu niên đi về phía mọi người, tiếng nói cũng phát ra từ trong miệng trung niên nam tử.
Coong!
Một đạo linh quang bắn ra từ trung niên nam tử, trực tiếp hóa thành một thanh linh kiếm cầm trong tay, mà nữ tử kia trực tiếp lấy ra một Hồng Lăng, khẩn trương nhìn về phía đám người Hoàng bàn tử.
Hiển nhiên, đôi nam nữ trung niên này cũng không phải phàm nhân, mà là tu tiên giả, chỉ là tu vi của bọn họ cũng không cao thâm, mới đến Kim Đan kỳ mà thôi.
- Định!
Hoàng bàn tử nhướng mày, điểm ra một ngón tay, trực tiếp định nam nữ trung niên tại chỗ, tuyệt đối không thể cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy Diệp Hiên ngay lúc này.
- Cha mẹ, hai người làm sao vậy?
Thiếu niên rõ ràng là con của hai người, khi hắn nhìn thấy cha mẹ bị định tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngô biến thành bối rối, lấy ra một thanh lợi kiếm bảo vệ trước người cha mẹ.
- Các ngươi là ai, làm cái gì cha mẹ ta? Thiếu niên run rẩy hô, ánh mắt nhìn cực kỳ sợ hãi về phía đám người Hoàng bàn tử.
- Thả bọn họ ra.
Bỗng nhiên, không đợi đám người Hoàng bàn tử có hành động, Diệp Hiên chậm rãi xoay người, đưa mắt nhìn về phía một nhà ba người.
- Vâng, tiên sinh.
Sắc mặt Hoàng bàn tử hơi giật mình, nhưng vẫn nhanh chóng thi pháp giải trừ cấm chế trên người cặp vợ chồng, đôi vợ chồng vội vàng lôi kéo thiếu niên hoảng sợ lui về sau, ánh mắt nhìn về phía đám người Hoàng bàn tử hiện ra vẻ nghiêm trọng.
Hai vợ chồng đều là tu tiên giả, tuy rằng tu vi không cao, nhưng nhãn lực vẫn có, tuy hai người nhìn không ra tu vi đám người Hoàng bàn tử, nhưng chỉ dựa vào khí tức làm cho đáy lòng bọn họ cảm nhận được sợ hãi vô biên, hiển nhiên những người này đều chính là tu tiên giả cực kỳ lợi hại.
Đạp! Đạp! Đạp!
Diệp Hiên tản bộ đi tới, quanh thân cũng không có khí thế gì, giống như phàm nhân, nhưng hai vợ chồng lại nhìn thấy những người có khí tức khủng bố trước đó đang khom người chào hỏi Diệp Hiên.
- Các ngươi họ Diệp?
Cho đến khi Diệp Hiên đi tới trước mặt hai vợ chồng, âm thanh có chút dao động hỏi.
- Vãn bối Diệp Thiên, hôm nay mang vợ con đến tế tổ, nếu có đắc tội tiền bối, kính xin tiền bối thứ tội.
Diệp Thiên vội vàng khom người thi lễ, chỉ là linh quang quanh thân đang dao động, nếu Diệp Hiên muốn ra tay với vợ con hắn, hắn cũng có thể cực nhanh làm ra phản kích.
- Diệp Thiên?
Diệp Hiên gật gật đầu, dưới huyết mạch cảm ứng, hoàn toàn có thể cảm giác được người này chính là hậu nhân Diệp gia.
- Diệp Bình là gì của ngươi?
Diệp Hiên bình tĩnh hỏi.
- Diệp Bình chính là tổ tiên của vãn bối, tiền bối ngài là... ?
Nghe Diệp Hiên hỏi, Diệp Thiên hơi ngẩn ra, sau đó khẽ giương mắt nhìn Diệp Hiên, vẻ kinh nghi xẹt qua đáy mắt.
Quen thuộc, giống như gặp qua người này ở nơi nào, chỉ là Diệp Thiên vô luận như thế nào cũng không nhớ ra, nhưng người đứng trước mặt lại cho hắn một loại cảm giác cực kỳ thân thiết.
- Quả nhiên là hậu nhân của tiểu đệ.
Diệp Hiên gật gật đầu, không ngờ mấy ngàn năm sau, Diệp gia còn có người sống ở thế nhân, huyết mạch cũng chưa đoạn tuyệt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận