Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 280 - Dung nhan tuyệt thế (2)



Chương 280 - Dung nhan tuyệt thế (2)




Diệp Hiên khoanh chân trên đất không biết đã trôi qua bao lâu, ma quang rực rỡ quanh cơ thể,chậm chạp không có tỉnh lại, mà Nguyệt Thần cũng tỉnh dậy từ trong suy nghĩ, chầm chậm đi tới phía Diệp Hiên, đôi mắt mang theo một tia kỳ dị.
- Không nên chống cự, thần phục ta đi.
Những ngón tay thon dài lướt qua hai gò má Diệp Hiên, giọng Nguyệt Thần trong trẻo lạnh lùng, giống như đã dự kiến được kết quả cuối cùng của Diệp Hiên.
- Táng diệt!
Chợt.
Một tiếng gầm nhẹ lạnh lùng mà nghiêm nghị từ trong miệng Diệp Hiên truyền đến, hắn bỗng nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt đen biến mất không còn thấy đâu nữa, mà thay vào đó là một màu trắng đục, trông vô cùng âm u mà khủng bố, đang gắt gao nhìn chằm chằm Nguyệt Thần ở ngay trước mắt.
Ầm!
Không đợi Nguyệt Thần có phản ứng, Diệp Hiên nâng một chưởng cuồng bạo đánh vào trước ngực Nguyệt Thần, đánh bay cô gái này ra, Nguyệt Thần lập tức phun ra một ngụm máu tươi, hung hăng rơi xuống mặt đất.
Ma quang thông thiên phủ lấy Diệp Hiên, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Nguyệt Thần, quanh thân bộc phát ra lệ khí cực kỳ đáng sợ, Nguyệt Thần Điện cuồng bạo lay động, hư không bắt đầu yên diệt, giống như sau một khác nữa sẽ sụp xuống.
- Không được... Không thể... Sao ngươi có thể tỉnh lại?
Nhìn quanh thân Diệp Hiên bộc phát ra ma khí kinh khủng, cùng bạch nhãn mất đi mắt đen, Nguyệt Thần kinh hãi lên tiếng, hiển nhiên không thể hiểu được vì sao Diệp Hiên không có mê thất khi đối mặt với gương mặt này cô.
- Quảng —— Hàn —— tiên —— tử?
Diệp Hiên gằn từng chữ, ngay cả âm thanh đều có chút run rẩy nhỏ bé, chứng minh vừa rồi hắn từng trải qua cảnh ngộ hỏng bét cỡ nào.
Theo Diệp Hiên nói hết lời, sắc mặt Nguyệt Thần đại biến, đôi mắt đều hơi co rút, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng xuất hiện vẻ cực kỳ kinh hãi.
- Ngươi... Ngươi làm thế nào biết Quảng Hàn tiên tử?
Quanh thân Diệp Hiên nỡ rộ ma quang, khí tức vô tình, tiếng nói càng lạnh lùng.
- Người có thể có như dung nhan như thế, ngoại trừ Quảng Hàn tiên tử trong truyền thuyết Địa Tiên Giới, nhìn khắp vạn cổ chư thiên còn có thể có người nào?
- Đáng tiếc, giả chung quy chỉ là giả, ngươi tuy huyễn hóa thành dáng dấp Quảng Hàn tiên tử, lại không phải bản thân nàng, nếu như chân thân Quảng Hàn tiên tử ở đây, có thể ta thật muốn nuốt hận tại đây.
-!
Nguyệt Thần xoa một chút máu tươi trên khóe miệng, lần nữa cười yếu ớt, nói:
- Diệp đạo hữu quả nhiên tâm chí kiên định, sao ngươi có thể nhìn ra ta là giả mạo?
- Bởi vì Quảng Hàn tiên tử không biết cười.
Diệp Hiên một câu nói đơn giản, tức thì làm cho Nguyệt Thần giật mình tại chỗ, thân thể đều khẽ run, cô mím chặt đôi môi, mấy chục giây trôi qua cũng không có hồi thần, cũng vào lúc này, ánh trăng quanh thân cô hơi nở rộ, khi ánh sáng tiêu tán, một cô gái tuyệt mỹ xuất hiện trong mắt Diệp Hiên.
Nữ tử rất đẹp, dung nhan có thể so với Quảng Hàn tiên tử, nhưng khí chất thì lại khác biệt một trời một vực, quả thật là ko thể so sánh.
- Đúng vậy, giả chung quy chỉ là giả, ta làm sao có thể so sánh với chủ nhân?
Nguyệt Thần đau khổ cười một tiếng, khí tức quanh người có chút ưu thương.
- Dám loạn tâm thần ta, nghiệt súc nho nhỏ ngươi có thể đi chết!
Đôi mắt Diệp Hiên đang nở rộ tia máu, hắn nhìn ra bản chất của sự vật, trực tiếp thấy rõ bản thể của Nguyệt Thần, sát cơ cực kỳ đáng sợ xẹt qua mắt hắn, đấm ra một quyền cuồng bạo tới Nguyệt Thần.
- Diệp đạo hữu, tu vi ta sớm đã khôi phục đến Phân Thần Kỳ, ngươi không giết được ta.
Sắc mặt Nguyệt Thần lạnh lẽo, ánh trăng cùng huyết sắc quanh thân dung hợp, bàn tay đánh ra một vòng trăng lớn đầy máu, cũng lao nhanh tới Diệp Hiên.
Ầm!
Hai cổ lực lượng cực lạnh va chạm vào, cũng trong nháy mắt hóa Nguyệt Thần Điện thành tro bụi, càng làm cho Nguyệt Thần thành ù ù rung động, giống như xảy ra động đất cấp mười.
Xích xích!
Hai loại ánh sáng giăng khắp nơi ở trên khoảng không Nguyệt Thần thành, giơ chưởng đánh ra để thiên địa tám phương nổ vang không dứt, càng làm cho nhân loại trong Nguyệt Thần thành hoảng sợ quan sát.
- Xảy... Xảy ra chuyện gì?
- Nguyệt Thần, cô ấy là Nguyệt Thần.
Giữa lúc nhân loại trong Nguyệt Thần thành hoảng sợ thét chói tai, vô cùng lo lắng nhìn lên chiến đấu ở trên trời cao, ma mang cùng ánh trăng màu máu giăng khắp nơi, lực lượng chấn động tràn ra làm cho số lượng lớn kiến trúc sụp đổ, càng không biết có bao nhiêu nhân loại chết thảm phía dưới dư ba chiến đấu của hai người.
- Trốn, chạy mau.
Rất nhiều nhân loại tranh nhau chạy trốn, hai người trên trời kia đang chiến đấu quá mức khủng bố, mặt đất nghìn dặm đều hóa thành bụi bậm, đây rõ ràng không phải lực lượng mà phàm nhân có thể tạo ra, bọn họ như thế nào có thể ngăn cản?
Trên trời cao, trong hư không.
Bão cát đầy trời cuồng bạo gào thét, Nguyệt Thần chật vật lui lại, số lượng lớn máu tươi tràn ra từ trong miệng, cô đang đau khổ ngăn cản quyền mang rực rỡ của Diệp Hiên.
Rầm rầm rầm!
Thiên địa hôn ám, mây đen che trời, vô tận lôi đình đỏ tươi như máu giăng khắp nơi ở trong tầng mây, tám phương thiên địa càng truyền đến tiếng nổ vang vô tận.
- Không được... Không thể... Không thể... Vì sao ngươi là tu vi Độ Kiếp kỳ?
Nguyệt Thần run rẩy lên tiếng.
Ùng ùng!
Hư không đang sụp đổ, mặt đất đang phá toái, nghe Nguyệt Thần hoảng sợ chất vấn, Diệp Hiên cũng không trả lời gì, kiếm chỉ của hắn lay động bầu trời, từng kiếm mang nghìn trượng hiện ra ở trên trời cao, cuồng bạo chém giết Nguyệt Thần.
- Tiện nhân, dám loạn tâm thần ta, hôm nay nuốt tu vi của ngươi, diệt thần hồn của ngươi, để cho ngươi trọn đời không được siêu sinh.
Diệp Hiên phát ra tiếng nói tàn khốc dữ tợn, hiển nhiên lúc trước tao ngộ để cho hắn tức giận không thôi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận