Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 273 - Minh Phủ quy tâm (2)



Chương 273 - Minh Phủ quy tâm (2)




- Hoàng bàn tử anh uống nhiều rồi.
Cố Bắc Thần vỗ lại vai của hắn nói.
- Không được... Tôi không có uống nhiều... Tôi thật không có uống nhiều... cậu hãy nghe tôi nói... Hãy nghe tôi nói...
Hoàng bàn tử lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, tựa như đang mượn rượu mà nói, muốn nói hết ra chuyện uất nghẹn nhiều năm ở trong lòng.
Lúc đầu các thành viên Minh Phủ đều nâng ly cạn chén, bầu không khí vô cùng thân thiện, khi bọn họ nhìn thấy Hoàng bàn tử như thế, mỗi người đều dần dần yên lặng đi, ngay cả Diệp Hiên cũng để ly rượu xuống, yên lặng nghe Hoàng bàn tử kể chuyện.
- Tôi tên Hoàng Hữu Tài, biệt hiệu Hoàng bàn tử, bởi vì tôi thường ngày ăn rất nhiều cơm, từ ngày tôi hiểu chuyện trở đi, tôi đã mập như vậy rồi.
Mặt Hoàng bàn tử đầy nước mắt, giống như rơi vào trong hồi ức lâu đời, rù rì nói:
- Bởi vì tôi mập, bởi vì tôi xấu, tôi rất tự ti, thật sự rất tự ti, lúc lên đại học cũng chưa từng có yêu đương qua, lại càng không có nữ sinh nào thích tôi, cho đến kia một ngày... tôi nhìn thấy cô ấy... người con gái tôi thích nhất trong cuộc đời.
Cô ấy... tên Sơ Tuyết, là người con gái đẹp nhất trong mắt tôi, lần đầu tiên thấy cô ấy, tôi đã biết đời này Hoàng Hữu Tài tôi nhất định phải cưới cô ấy làm vợ.
Lần đầu tiên tôi lấy dũng khí, liều mạng theo đuổi cô gái này, tuy tôi biết tôi rất xấu, hơn nữa cũng rất nghèo, cô ấy căn bản sẽ không thích tôi, tôi bị các bạn học cười nhạo là cóc mà muốn ăn thịt thiên nga, nhưng tôi vẫn không thèm để ý, thật sự không thèm để ý, bởi vì tôi thật sự vô cùng thích cô ấy.
Bốn năm đại học, tôi thật giống như một con chó chạy quanh bên cạnh cô ấy, mặc kệ trời nắng hay mưa, hoặc trời đông giá rét, chỉ cần cô ấy cần, tôi đều sẽ xuất hiện ở trước mặt của cô ấy trước tiên, nhưng cho đến ngày tốt nghiệp, cô ấy cũng chưa từng nguyện ý làm bạn gái của tôi.
Hoàng bàn tử nói đến đây, khắp mặt đầy đau khổ, rù rì nói:
- Nhưng tôi cũng không thất vọng, bởi vì tôi biết tôi không xứng với cô ấy, tôi cũng chúc phúc tương lai cô ấy có thể tìm được một người mà cô thích.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đem tất cả tình cảm đối với cô chuyển đến trên công việc, trong một năm ngắn ngủi tôi đã trở thành bác sĩ chủ nhiệm của một bệnh viện.
Cho đến một ngày của một năm sau, cô ấy đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của tôi, cô nói cô muốn gả cho tôi, hỏi tôi có thể cưới cô hay không.
Hạnh phúc đột nhiên xuất hiện để cho tôi không kìm được nước mắt, tôi liều mạng gật đầu nói nguyện ý. Tôi và cô ấy kết hôn, đó cũng là ngày hạnh phúc nhất của Hoàng bàn tử tôi.
Không qua ba tháng, bụng của cô ấy đã lớn, tôi biết tôi đã sắp làm ba rồi, tuy đứa bé trong bụng của cô ấy cũng không phải của tôi, nhưng tôi nguyện ý nuôi nấng mẹ con cô ấy, càng muốn chăm sóc họ trọn đời.
Hoàng bàn tử nói đến đây, khắp khuôn mặt đầy hạnh phúc, nhưng lại làm cho thành viên Minh Phủ ở đây từ từ hít một hơi, giống như đã đoán được chuyện tiếp theo, trong miệng đều là tiếng thở dài.
- Nhưng hai năm sau, khi tôi đi công tác trở về, muốn cho cô ấy một sự bất ngờ, còn mua quà mà cô và con thích nhất.
Nói đến đây, niềm hạnh phúc trên mặt Hoàng bàn tử cũng không còn nữa, thay vào đó là sự dữ tợn, giống như biến thành một con dã thú muốn nuốt sống người khác.
- Khi mà tôi mở cửa ra thì lại nhìn thấy cô ấy đang cùng một người đàn ông khác ở trên giường, cho đến khi cô nhìn thấy tôi xuất hiện, trên khuôn mặt cũng không chút hổ thẹn nào, mà cực kỳ lạnh lùng mặc quần áo, nói muốn ly hôn.
Một giọt nước mắt cứ thế chảy ra, cũng để cho người của Minh Phủ ở đây yên lặng không tiếng động, lại có một tia sát cơ nồng nặc tràn ngập ở trên người mỗi người, hiển nhiên bởi vì chuyện của Hoàng bàn tử để trong lòng bọn họ dâng lên lệ khí cực lớn.
- Tôi khóc rất nhiều, tôi quỳ xuống cầu xin cô ấy, hy vọng cô ấy đừng rời bỏ tôi. Nhưng cô ấy lại nói với tôi, cô ấy chẳng bao giờ yêu tôi, mà cha ruột của đứa bé, chính là người đàn ông trên giường kia.
- Người đàn ông này là Thái Tử Gia của Tập Đoàn Xuyên Quốc Gia, hắn có tiền hơn tôi, càng có thế lực hơn, hắn hung hăng đạp tôi ngã ra đất, ôm người con gái mà tôi yêu nói với tôi rằng, tôi chẳng qua chỉ là một tên đổ vỏ, càng là một tên phế vật từ đầu đến chân.
Hoàng bàn tử nói đến đây, bộ mặt cũng trở nên dữ tợn đáng sợ, nhưng đôi mắt của hắn lại bị nước mắt làm cho mơ hồ, lạnh lùng nghiêm nghị nói:
- Tôi hận mình vô dụng, tôi hận mình nhu nhược vô năng, tôi giơ tay chém xuống, như điên mà chém đôi cẩu nam nữ này thành muôn mảnh. Cũng tự tay chôn xuống đoạn tình cảm vô tri mà ngu xuẩn này.
Hoàng bàn tử bỗng nhiên cầm chén rượu lên, từng ngốn từng ngốn uống hết, trên mặt đều là đau thương, cũng không thể nào dùng men rượu làm cho nguôi ngoai.
- Huyền Kính Ti bắt tôi, Đại Lý Tự định tội tôi, tôi bị bắt vào giám ngục ty, chờ đợi tôi chính là tử hình. Tôi không hối hận khi đã giết đôi cẩu nam nữ đó, nhưng là tôi không cam lòng nếu cứ chết như vậy!
Ầm!
Chợt.
Chỉ thấy Hoàng bàn tử bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, hắn lệ rơi đầy mặt, khuôn mặt trướng hồng, liên tục dập đầu ba cái với Diệp Hiên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận