Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1116 - Nguyên Linh đến



Chương 1116 - Nguyên Linh đến




Ở trong phật quang rực rỡ, Diệp Hiên suy yếu lên tiếng, cả người hắn phủ phục trên mặt đất, thân thể lại càng không tự giác co rút, một vầng phật quang yếu ớt lặng lẽ hiện ra quanh người.
Bảy bảy bốn mươi chín năm, phật âm tận diệt thiên địa, Tây Phương nhị thánh không ngừng nghỉ, một mực dốc hết toàn lực độ hóa Diệp Hiên, cả tòa Nguyên Sơn đều bị phật quang che lấp, ở phương xa nhìn lại giống như một ngôi sao lớn màu vàng chói mắt.
- Sư huynh, bảy bảy bốn mươi chín năm đã qua, người này hẳn là đã bị độ hóa.
Chuẩn Đề khẽ nói ra.
- Không thể, Diệp Hiên tuyệt không phải người thường, Độ Hồn Phật Âm mặc dù là phương pháp của Thánh Nhân ta, nhưng ngươi và ta vẫn phải bảo đảm, đợi đến năm chín chín tám mươi mốt, mới có thể bảo đảm vạn vô nhất thất.
Tiếp Dẫn nói.
- Đại thiện!
Chuẩn Đề khẽ gật đầu.
Ầm ầm.
Phật quang đầy trời lại tăng vọt, phật âm ong ong càng thêm hoành tráng, Tây Phương nhị thánh vì có thể bảo đảm Diệp Hiên bị độ hóa, căn bản không dám có chút lười biếng, lần thứ hai thi triển phương pháp Thánh Nhân tiếp tục độ hóa Diệp Hiên.
Thời gian như nước, khẽ chảy qua cầu, chín chín tám mươi mốt năm trôi qua, phật quang đầy trời rốt cục tiêu tán, tiếng tụng kinh khắp hư không chư thiên cũng đột nhiên dừng lại.
- Là sống hay chết?
Dưới tàng cây Bồ Đề, Tiếp Dẫn mở hai mắt nhìn về phía Diệp Hiên, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ nặng nề, bởi vì Độ Hồn Phật Âm quá mức ác độc, tỷ lệ thành công chỉ có ba thành, nếu không thể độ hóa Diệp Hiên, Vậy Diệp Hiên tất phải chết không thể nghi ngờ.
- Còn có khí tức, hắn không có chết.
Chuẩn Đề đúng lúc lên tiếng, trong giọng nói truyền đến vẻ phấn chấn.
- Nếu chưa chết, vì sao hắn vẫn hôn mê bất tỉnh?
Tiếp Dẫn đầu tiên vui vẻ, nhưng sau đó sắc mặt trở nên nặng nề.
Phải biết rằng Độ Hồn Phật Âm tuy rằng ác độc, nhưng đến tột cùng căn bản chỉ thay đổi tâm tính của một người, cũng không phải bất luận thương tổn gì cho người bị thi thuật.
Theo lý mà nói, nếu Diệp Hiên không có hồn phi phách tán mà chết, giờ phút này hắn hẳn là phật quang quanh quẩn, càng sẽ không xỉu nào, nhưng chuyện hoàn toàn ngược lại, Diệp Hiên hôn mê bất tỉnh, phật quang quanh thân như ẩn như hiện, quả thật kỳ quái.
- Chẳng lẽ vẫn thất bại sao?
Tiếp Dẫn nhíu mày, sải bước đi về phía Diệp Hiên, muốn điều tra tình trạng của Diệp Hiên một phen, nhưng không đợi hắn đi tới bên cạnh Diệp Hiên, chuyện tiếp theo xảy ra khiến Tây Phương Nhị Thánh giật mình tại chỗ.
- Gặp qua hai vị sư huynh.
Dưới tàng cây Bồ Đề, Diệp Hiên mở hai mắt ra, một tia phật quang lóe lên trong hai mắt, trên mặt hiện ra nụ cười cực kỳ phật tính, một vầng phật quang dâng lên phía sau đầu, phật tính vô biên chiếu rọi, hai tay chắp lại thi lễ với Tây phương Nhị Thánh.
Ầm ầm.
Thiên địa rung chuyển, phật quang đầy trời, trên mái vòm, từng phật liên màu vàng nở khắp hư không, từng luồng phật quang từ trong tám phương thiên địa hiện ra, còn có tiếng thiền xướng truyền đến từ trong chư thiên hư không.
Đang đang... Đang... Đang.
Chín chín tám mươi mốt tiếng chuông thiên địa âm vang, một hư ảnh Đại Phật vạn trượng dâng lên ở phía sau Diệp Hiên, phật ảnh này giống Diệp Hiên như đúc, giờ phút này đang ngồi xếp bằng ngang dọc trong thiên địa phía sau Diệp Hiên.
- Vạn pháp Phật Âm, trời hiện kim liên?
Nhìn dị tượng Diệp Hiên lộ ra, Chuẩn Đề chấn động nói, trên mặt lộ vẻ mừng như điên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên giống như đang nhìn một kiện bảo ngọc tuyệt thế.
- Tiếp Dẫn gặp qua sư đệ.
- Chuẩn Đề đã gặp qua sư đệ.
Tây Phương Nhị Thánh mỉm cười, đi dạo tới trước người Diệp Hiên, hai tay chắp lại thi lễ với Diệp Hiên, trên mặt cũng lộ ra nụ cười từ bi.
Ôi, ôi!
Thiên địa cuồng phong thổi tới, phật quang đầy trời rơi xuống, hắc y trên người Diệp Hiên tiêu tán không thấy, dưới ánh phật lóng lánh, một kiện tăng bào màu trắng hiện ra trên người hắn, một mái tóc xõa tung buông xuống sau đầu, giống như hóa thành một vị cao tăng.
- Đa tạ hai vị sư huynh độ hóa, để cho ta giải thoát từ trong ma tâm, từ đó một lòng hướng Phật không còn ác niệm.
Diệp Hiên chắp hai tay tụng một tiếng phật hiệu, phật quang quanh quẩn quanh thân không dứt, làm cho người ta có một loại cảm giác ôn nhuận tường hòa.
- Được được được được, sư đệ mặc dù đã từng đi vào ma đạo, nhưng lạc đường biết trở về, rất đáng quý, trong lòng hai người sư huynh rất an ủi.
Tiếp Dẫn mỉm cười gật đầu.
- Hôm nay sư đệ lạc đường biết trở về Phật môn ta, đã vứt bỏ bản thân mình trước kia, về pháp hiệu của sư đệ, không bằng gọi là Thanh Minh đi.
Chuẩn Đề mỉm cười nói.
Trên đầy Thanh Minh, dưới xuyên Cửu U, ngao du thiên địa tam giới, phật tâm bao trùm thiên địa, thanh minh này có ngụ ý cực sâu, cũng là pháp hiệu mà Tây phương Nhị Thánh sớm chuẩn bị cho Diệp Hiên.
- Thanh Minh?
Diệp Hiên lên tiếng, sau đó khẽ gật đầu nhìn về phía Tây Phương Nhị Thánh nói:
- Cái tên này rất tốt, Thanh Minh đa tạ hai vị sư huynh ban tên.
- Sư đệ, lúc trước ngươi đi vào ma đạo, gặp phải thương thế cực lớn, tuy rằng hôm nay vào Phật môn ta để hung tính lệ khí của ngươi bị mài hết, nhưng thương thế vẫn còn rất nghiêm trọng, hai người sư huynh ta trợ giúp ngươi chữa trị thương thế.
Tiếp Dẫn tường hòa lên tiếng, vào thời khắc này quanh thân, Tây phương Nhị Thánh tràn ngập thiên địa thánh quang, từng luồng phật quang không ngừng vờn quanh, đặt bàn tay lên mi tâm Diệp Hiên, thánh lực cực kỳ mênh mông không ngừng rót vào trong mi tâm Diệp Hiên.
Ầm ầm.
Thánh quang nóng rực, phật quang vô biên, hai đại Thánh Nhân cùng nhau ra tay, vết thương Diệp Hiên lúc trước gặp phải đang nhanh chóng khôi phục như cũ, phật quang quanh thân cũng càng thêm hừng hực.



Bạn cần đăng nhập để bình luận