Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 478 - Hóa phàm



Chương 478 - Hóa phàm




Đi khắp núi đồi, đi qua sa mạc hoang vu, một con thuyền nhỏ qua sông trôi ra đại dương rộng lớn.
Từ trên núi xuống dưới biển đều lưu lại dấu chân của Diệp Hiên, Diệp Hiên dừng chân vài năm ở nhân gian, ba năm trôi qua, Diệp Hiên đi khắp cố thổ nhân gian giới, nhưng lại vẫn không có tìm được thứ hắn đã đánh mất.
Mùa xuân năm thứ tư, Diệp Hiên hành y tế thế cứu người, hắn hiện ra mặt tốt, trở thành bác sĩ vân du bốn phương, cứu không biết bao nhiêu người mắc bệnh nan y.
Đáng tiếc... Một năm này, Diệp Hiên vẫn không có tìm được câu trả lời hắn mong muốn.
Năm thứ năm, Diệp Hiên ghét ác như thù, hắn trở thành một tu tiên giả thông thường, tận diệt bất công trong nhân gian, chém giết hàng vạn hàng nghìn ác nhân, cứu người liên tục.
Năm thứ sáu, Diệp Hiên không chuyện ác nào không làm, đốt giết cướp đoạt, tàn sát vạn dặm, sau cùng vẫn không có tìm được câu trả lời hắn mong muốn.
Năm thứ bảy, Diệp Hiên không hành tẩu ở nhân gian nữa, hắn ngồi trên cửu thiên, đang tự hỏi đạo tâm của mình, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Năm thứ tám, Diệp Hiên giống như điên, đưa tới thiên địa pháp tắc xâm nhập vào trong người, hy vọng ở trong lúc sinh tử có thể hiểu ra bản tâm, đáng tiếc hắn vô địch với nhân gian, thiên địa pháp tắc cũng khó tổn thương được hắn.
Năm thứ chín, Diệp Hiên ngồi tĩnh tọa trên đám mây, nhìn trời lên trăng xuống, cảm thụ quỹ tích của đại đạo thiên địa, nhưng cuối cùng cũng không có thu hoạch được chút nào.
Mùa đông năm thứ mười!
Gió tuyết đầy trời tràn ngập thiên địa, hàn phong như mãnh thú dữ tợn rít gào, Diệp Hiên lẻ loi một mình hành tẩu ở trong băng thiên tuyết địa, hắn không có mục tiêu cũng không có phương hướng, cứ như vậy một mực yên lặng đi về phía trước.

Đông đi xuân tới, vạn vật sống lại.
Ở trong Bách Hoa cốc, Diệp Hiên định cư ở đây, hắn xây nhà mà ở, tự mình trồng một cây non ở trong sơn cốc, mỗi ngày tưới nước chăm sóc.
Chồi cây chui lên từ dưới đất, một chiếc mầm cây khỏe mạnh sinh trưởng, xuân qua hạ đến, cây nhỏ từng ngày lớn lên, thân cây mảnh khảnh chia ra chạc cây, còn có số lượng lớn lá xanh đang dài ra.
Hạ đi thu đến, khi làn gió thu thổi qua, một chút hơi lạnh quanh quẩn thiên địa, cây nhỏ Diệp Hiên trồng tới giữa mùa thu đã dần dần khô héo, lá cây xanh nhạt lúc đầu đã biến thành màu vàng, khi gió thu thổi qua chiếc lá khô cũng phiêu linh theo gió mà bay đi.
Trời đông giá rét đã tới, đất trời trở nên hiu quạnh.
Khi thế gian bắt đầu trận tuyết lớn đầu tiên, cái cây nhỏ Diệp Hiên trồng cũng đã điêu linh ở trong gió rét, mất đi sinh cơ sau cùng.
Bốn mùa biến ảo, thiên địa luân chuyển, đây là một loại luân hồi, cũng là một quá trình từ lúc sinh ra đến lúc chết đi.
Diệp Hiên si ngốc nhìn cây nhỏ tàn lụi, một tia linh quang tập trung ở trong mắt hắn, hắn rốt cuộc cũng biết mình đã mất đi cái gì.
Thiên địa hàn phong, tuyết hoa phiêu linh.
Diệp Hiên sừng sững ở nơi đây, thở dài.
- Thì ra thứ ta mất đi là cả đời phàm nhân.
Đúng vậy, từ lúc Diệp Hiên còn nhỏ hắn đã từng trải qua rất nhiều cực khổ, thời thiếu niên sống chết ở chiến trường huyết hải, con đường đi tới ngày hôm nay hắn cũng không còn là một phàm nhân, cũng chưa từng trải qua một đời phàm nhân.
Hồng trần luyện tâm, vạn pháp tự nhiên.
Không có từng trải cả đời phàm nhân, hắn làm sao sẽ biết phàm nhân bất đắc dĩ và đau khổ như thế nào?
Diệp Hiên vì em gái chết mà tự trách, hắn không biết mình làm đúng hay sai, hắn cảm giác mình đã bức chết một nhà của em gái, cái chuyện hổ thẹn này đè nặng xuống khiến hắn không thở nổi.
- Một đời làm người, không rõ ràng nhân tâm, để ta trở thành phàm nhân, ở trong vạn trượng hồng trần này trăm năm, nhìn sau trăm năm, ta có có thể siêu thoát ra hay không.
Diệp Hiên đi ra khỏi Bách Hoa cốc, hắn không có thi triển tiên pháp, mà là từng bước một đi ra khỏi sơn cốc, chỉ là theo mỗi một bước hắn rơi xuống, tiên quang quanh người hắn liền hư đạm một phần, cho đến khi hắn đi ra khỏi sơn cốc, giống như thật sự đã trở thành một người bình thường, lại không có chút Tiên Khí nào hiện lên trên người.
Hóa tiên thành phàm, hồng trần luyện tâm, đây là con đường mà Diệp Hiên lựa chọn, nếu như hắn có thể siêu thoát, chính hắn cũng sẽ xảy ra một hồi lột xác không cách nào tưởng tượng.
Cái loại lột xác này là một loại đề thăng, đến cùng sẽ đi đến một bước nào Diệp Hiên cũng không hề biết, nhưng hắn lại biết hắn nhất định phải đi con đường này, cũng nhất định phải đi.
...
Trấn Thanh Thiên, từ trên cái tên cũng có thể hiểu, cảm giác mang đến một loại rầm rộ, nhưng trấn Thanh Thiên chỉ là một thành trấn bình thường của con người.
Bởi vì trấn Thanh Thiên nằm trên giải đất cao nguyên, giống như tương liên với trời nên mới có cái tên này, kỳ thực cũng tầm thường ở trong đất Thần Châu này thôi.
Tầm thường, tầm thường cũng có chỗ tốt.
Trấn Thanh Thiên là một cao nguyên tại biên cương phương bắc, một năm đa phần đều có tuyết, nguyên nhân là trong phương viên vạn dặm cũng không có núi cao, nhà lớn, tông môn tu tiên lác đác có thể đếm được, là một chỗ an tĩnh khó có được, cũng để cho phàm nhân có thể tránh khỏi rất nhiều hỗn loạn, an tĩnh sinh sống ở trong trấn Thanh Thiên.
Không có phi thuyền treo trên trời, cũng không có các nhà cao tầng với đầy các loại đồ vật khoa học kỹ thuật, thị trấn nhỏ cổ xưa này sừng sững ở mặt đất Thần Châu này đã có mấy ngàn năm lịch sử, bọn họ mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, tự cấp tự túc, vẫn duy trì một tập tục sinh hoạt tràn đầy nét cổ xưa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận