Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 548 - Đại Vu thượng cổ



Chương 548 - Đại Vu thượng cổ




- Người bất kính với bản đế, giết!
Ùng ùng!
Càn khôn đổ nát, đất trời treo ngược, phương không gian này vặn vẹo đến cực hạn, Ngọc Đế đánh ra một chưởng, Đại La tiên quang chí cực đáng sợ rơi xuống, trong ánh mắt đờ đẫn của Thiên Bồng Nguyên Soái, trực tiếp đánh nhục thân hắn tan tành mây khói.
- Bồ Tát cứu ta!
Nhục thân vỡ nát, nguyên thần trốn ra, dưới Đại la tiên quang cực kỳ đáng sợ, nguyên thần Thiên Bồng Nguyên Soái đều đang rạn ra từng khúc, giống như sau một khắc sẽ hồn phi phách tán mà chết.
- Ngọc Đế, thủ hạ lưu tình.
Nam Hải Quan Âm sắc mặt đại biến, tay ngọc thon thon phấp phới Ngọc Tịnh Bình nhanh chóng đảo ngược, một tia lưu ly tiên quang phủ nguyên thần Thiên Bồng Nguyên Soái trong đó, dương liễu nhanh chóng trung hoà đòn công phạt của Ngọc Đế.
- Từ Hàng, trẫm cho ngươi mặt mũi này, thế nhưng nếu như cái tên ngu xuẩn này còn dám quấy rầy đại hôn của trẫm cùng Quảng Hàn tiên tử, vậy cũng đừng trách trẫm hạ thủ vô tình.
Ngọc Đế hung ác nham hiểm, liếc mắt nhìn nguyên thần Thiên Bồng Nguyên Soái thật sâu, sát cơ đáng sợ trong mắt kia lóe lên một cái rồi biến mất.
- A di đà phật!
Nam Hải Quan Âm hơi biến sắc, nhưng vẫn chắp tay trước ngực niệm một tiếng Phật hiệu.
Tĩnh, vắng vẻ, yên tĩnh như chết.
Quần tiên ở đây không ai từng nghĩ tới, Ngọc Đế lại suýt chút nữa giết chết Thiên Bồng Nguyên Soái, lại còn đang cảnh cáo Nam Hải Quan Âm, đây là Ngọc Đế mà bọn họ biết kia sao?
Nhát gan, nhu nhược, vô năng, đây vẫn luôn là những đại danh từ dành cho Ngọc Đế, nhưng hôm nay bọn họ lại đang nhìn thấy cái gì?
Tàn nhẫn vô tình, trấn áp thiên địa, Thiên Đế oai hùng hiện ra hết, không thể nghi ngờ được, phàm là người dám làm trái ý hắn, dưới chưởng chỉ trấn áp, dù đối mặt với Linh Sơn tây phương, cũng không có nửa điểm lùi bước.
Độc tôn tam giới, vạn vật quan sát, giờ khắc này Ngọc Đế người mặc Cửu Long đế bào, hắn đứng ở trên cầu hỉ thước, nhìn quần tiên thiên địa xung quanh, dù nhìn về phía mấy vị Đại La Kim Tiên, cũng mang theo áp bách cực lớn.
- Trẫm là chủ nhân Tam Giới, các ngươi cần phải có lòng kính sợ, như thế này mới là thể hiện mà một thần tử nên có.
Ngọc Đế lạnh lùng lên tiếng, càng truyền khắp ba mươi ba trọng Thiên Đình, quanh người toát ra uy nghiêm Thiên Đế, làm cho quần tiên run lẩy bẩy, càng làm cho quần tiên triệt để hiểu ra, cũng không phải Ngọc Đế thật sự mềm yếu có thể bắt nạt, mà hắn vẫn luôn cũng không có biểu hiện ra uy nghiêm mà Thiên Đế hắn sở hữu.
Nói thẳng ra, cho dù Xiển Triệt hai giáo cũng tốt, hay là Linh Sơn tây phương cũng được, Ngọc Đế hắn chính là chí tôn tam giới, càng là chấp chưởng vô thượng Thiên Đình, hắn lại là Thiên Đế được Đạo Tổ Hồng Quân tự mình sách phong, mặc dù hắn đắc tội Thánh nhân đạo thống, nhưng ai có thể làm được gì hắn?
Càng chưa nói Ngọc Đế hắn cũng là một nhân vật đỉnh phong ở trong Đại La Kim Tiên, hôm nay vì để cưới được Quảng Hàn tiên tử, hắn sớm đã đánh cược tất cả, phàm là người dám ngăn cản hắn, kết quả chỉ có một con đường chết, không quản thế lực ở sau lưng kẻ đó ra sao.
- Ngọc Đế... Ngươi... Ngươi chờ đó cho Lão Trư ta... Việc này ta nhất định sẽ nói cho....
Thiên Bồng Nguyên Soái bị đại kiếp này, hắn tức giận trách cứ Ngọc Đế, chỉ là không chờ hắn nói xong, sắc mặt Nam Hải Quan Âm trở nên lạnh lẽo, nổi giận nói:
- Tiểu ngốc tử, còn không câm miệng.
Nam Hải Quan Âm trực tiếp thu nguyên thần Thiên Bồng Nguyên Soái thu nhập vào trong Ngọc Tịnh Bình, sau đó lại chắp tay trước ngực niệm một tiếng Phật hiệu, nhắm mắt ngồi xuống bất động, bởi vì nàng biết hôm nay không ai có thể ngăn cản Ngọc Đế cưới Quảng Hàn tiên tử.
Nam Hải Quan Âm hiểu rất rõ, Ngọc Đế đã rơi vào trong cố chấp, vì Quảng Hàn tiên tử có thể không tiếc bất cứ giá nào, bây giờ cho dù là ai tiếp xúc đến khiến hắn rủi ro, kết quả tuyệt đối sẽ không dễ chịu.
Không chỉ Nam Hải Quan Âm xem hiểu rõ tất cả, mà mấy vị Đại La Kim Tiên còn lại đều yên lặng không tiếng động, càng chưa nói quần tiên ở đây.
Dù sao Ngọc Đế cũng là Ngọc Đế, hắn là chủ nhân Tam Giới, coi như Tam Thanh Thánh nhân cũng không dám tùy ý giáng tội, hơn nữa Ngọc Đế cũng không phải thật sự mềm yếu có thể bắt nạt, hắn chính là một vị Đại La Kim Tiên cực kỳ cường hãn.
- Còn có ai phản đối cửa hôn sự này sao?
Trên dưới thiên địa, duy ngã độc tôn, Ngọc Đế chắp hai tay ở sau lưng, uy nghiêm mà nặng nề, cũng để cho quần tiên cúi đầu xuống, không dám có khoảng khắc mắt đối mắt nào cùng hắn.
- Ừm?
Bỗng nhiên, ánh mắt Ngọc Đế quét nhìn đến đôi mắt Diệp Hiên thì lại hơi đông lại một cái, bởi vì hắn lại nhìn không ra chân thân Diệp Hiên, chỉ là ở thời khắc này, Ngọc Đế cũng không có tâm tư phỏng đoán Diệp Hiên là ai, hiện tại hắn cần phải cưới Quảng Hàn tiên tử.
- Ha ha!
Bỗng nhiên, mây đen che trời, bầu trời tế nhật, chỉ nghe tám phương thiên địa truyền đến tiếng cười to, mấy đạo ô quang cắt ngang bầu trời, khí tức hủy thiên diệt địa tràn ngập ở mỗi một góc giữa Thiên Đình.
- Ngọc Đế, ngươi uy nghiêm thật lớn, khí phách cũng thật là lớn.
Ô quang tiêu tán, kình thiên đạp đất, chỉ thấy một vị cự nhân cao hai trượng đứng ở giữa hư không, sau lưng còn có vài người khí tức quỷ dị, chỉ là quanh thân mấy người này cũng không ánh sáng Tiên Ma, nhưng lại làm cho người khác nhìn lại đều hít thở có chút khó khăn, giống như một tòa thượng cổ Thần Sơn áp bách ở trên tâm thần.
- Khoa Phụ?
Tử Vi Đế Quân hoảng sợ kinh hô, ngay cả bọn người Quảng Thành Tử vào thời khắc này cũng chợt đứng dậy, đôi mắt đều ngưng tụ lại.
- Khoa Phụ?
Diệp Hiên hơi biến sắc... Trong mắt xuất hiện một tia nghiêm trọng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận