Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 74 - Trốn tới nhân gian (1)



Chương 74 - Trốn tới nhân gian (1)




Theo từ trong hèn mọn quật khởi, sống lại ở trong tịch diệt, bốn năm trước Diệp Hiên mới vào nơi đây, hắn từ một đời người cho đến trở thành Bất Tử Thiên Tôn, con đường đi tới nơi đây đều là hắn giết ra uy danh, phàm là sinh linh có linh trí, làm sao có thể không biết hắn khủng bố?
Đùng, đùng, đùng.
Như vong hồn đang gõ chuông tang, lại tựa như hạo vũ tinh thần đang rơi, sắc mặt Diệp Hiên lạnh lùng nghiêm nghị, mỗi một bước hắn bước ra, cũng làm cho thế giới này xảy ra chấn động cực lớn, cho đến khi hắn đăng trên huyết hải, sóng triều màu máu to lớn nâng hắn lên, bay thẳng đến sâu chỗ huyết hải.
Điểm cuối Huyết hải, xương chất thành núi.
Một bộ Bạch Cốt Vương Tọa sừng sững ở trên núi thây biển máu, một bộ thanh đồng kinh thư đang nở rộ tiên quang mê mang, treo móc ở trong trời cao, còn có không biết bao nhiêu quỷ ảnh đang phát ra nụ cười giả tạo kiệt kiệt.
- Rốt cuộc ngươi cũng trở về.
Bỗng nhiên, thanh đồng kinh thư truyền đến một tiếng rống to, tiên quang hư nhược lúc đầu càng vào thời khắc này tỏa ra hào quang sáng chói, trực tiếp hiển hóa ra hư ảnh Nguyên Linh, xuất hiện ở trong mắt Diệp Hiên.
Ầm!
Huyết sắc tràn ngập, tan biến tất cả, Diệp Hiên bước ra một bước, trực tiếp xuất hiện ở trên thi sơn huyết hải.
- Ta là Bất Tử Thiên Tôn, đám yêu ma quỷ quái các ngươi cũng muốn lật trời hay sao?
Trên huyết hải thi sơn, Diệp Hiên lần nữa ngồi trên Bạch Cốt Vương Tọa, hắn nhìn quỷ ảnh đếm không hết trên bầu trời, giữa lúc đôi mắt khép mở, lệ khí cực kỳ khủng bố di loạn ra.
Kiệt kiệt kiệt!
Ngàn vạn nụ cười giả tạo chấn động huyết hải, một tên mặt quỷ dữ tợn hiển hóa trời cao.
- Thì ra ngươi chính là truyền nhân của hắn, trách không được Tru Thiên kích xảy ra dị động, chúng ta mới có thể thoát khốn.
Âm thanh không biết tên truyền đến tám phương, cũng để cho sắc mặt Diệp Hiên âm trầm xuống.
Ông!
Hư không chấn động, Nguyên Linh chợt xuất hiện ở bên cạnh Diệp Hiên, chỉ là khí tức lộ vẻ cực kỳ suy yếu.
- Xảy ra chuyện gì?
Diệp Hiên trầm giọng nói.
- Tru Thiên kích đi tìm ngươi, hung ma trấn áp vạn năm, thoát khốn khỏi huyết hải, hiện tại ta không có thời gian giải thích với ngươi, chỉ có triệu hoán Tru Thiên kích ra, lần nữa để các hung ma bị trấn áp trốn thoát.
Nguyên Linh lo lắng lên tiếng.
- Kiệt kiệt kiệt! Chúng ta là hung ma?
Chợt, lúc giọng Nguyên Linh rơi xuống, ở giữa thiên vũ truyền đến âm thanh châm biếm càn rỡ.
- Tiểu bối, chúng ta tuy hóa thành huyết hồn, đã nhớ không được rõ ràng bao nhiêu ký ức kiếp trước, nhưng người trấn áp chúng ta lại rõ ràng đã khắc sâu trong linh hồn chúng ta, cái người năm xưa kia tuy bị trọng thương nhưng bản thân hắn tu luyện Bất Tử Tiên Kinh, nào có dễ dàng chết như thế? Nếu ta không có đoán sai, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con rối mà thôi.
- Diệp Hiên, đừng nghe hắn nói bậy, phóng xuất Tru Thiên kích, tất cả đều trấn áp vào huyết hải.
Nguyên Linh dữ tợn hét to hơn, khí tức quanh người kịch liệt ba động.
Lúc này, sắc mặt Diệp Hiên không ngừng biến ảo, hắn chưa từng thấy qua Nguyên Linh hốt hoảng như vậy, tựa như muốn che đậy một ít chân tướng không muốn người khác biết, điều này cũng làm cho Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, cũng không có phóng xuất Tru Thiên kích, mà là nhìn lại mặt quỷ trên bầu trời.
- Ngươi là ai? Mà các ngươi lại là ai?
Diệp Hiên trầm giọng đặt câu hỏi.
- Chúng ta là ai? Kiệt kiệt kiệt.
- Chúng ta là tiên, chúng ta là thần, chúng ta không cam lòng thần hồn câu diệt, mặc dù bị vĩnh trấn chiến trường thượng cổ, nhưng cuối cùng cũng có ngày trọng sinh.
Giọng cười giả tạo tùy ý, những gì đã nói ra hiển nhiên trong ký ức linh hồn ngàn vạn huyết ảnh sớm đã tàn phá, bọn họ cũng không biết kiếp trước mình là ai, có lẽ giữa lời của bọn họ có thể nghe ra, bọn họ kiếp trước tuyệt đối có lai lịch rất không bình thường.
- Bản tôn nhớ rồi, bản tôn nhớ rồi, hắn gọi là Nguyên Ma, hắn muốn lật úp thế gian, hắn muốn thao túng ván cờ vạn cổ.
- Chiến trường thượng cổ, chết, tất cả đều chết, mặc dù Nguyên Ma cũng biến mất không còn tăm hơi.
Khi hai chữ Nguyên Ma xuất hiện ở chiến trường huyết hải, Nguyên Linh rốt cục không khống chế được tâm tình bản thân, hắn trực tiếp hóa thành bản thể Bất Tử Tiên Kinh, hung hãn oanh sát tới mặt quỷ trên bầu trời.
- To gan, hai chữ Nguyên Ma há là để tiên thần nho nhỏ các ngươi có thể tùy ý hô!
Ùng ùng.
Tiên quang hoành thiên, huyết quang náo động, không biết bao nhiêu huyết ảnh phá toái tiêu tán, mà sau đó lại lần nữa hội tụ vào một chỗ.
- Khí linh nho nhỏ, sao ngươi có thể giết chết chúng ta.
- Diệp Hiên, đừng nghe bọn họ ăn nói lung tung, mau mau triệu hoán Tru Thiên kích, trấn áp các hung ma xuống.
Nguyên Linh liên tục rống giận.
Diệp Hiên cực yên lặng, cũng không bất kỳ hành động nào, giữa lúc đôi mắt khép mở, còn có huyết quang nhỏ bé chợt hiện lên, huyết ảnh khắp nơi kiệt kiệt cười giả tạo, tựa như phát hiện một chuyện rất thú vị.
- Tiểu bối, Bất Tử Tiên Kinh căn bản cũng không phải là tiên pháp gì, đây là một loại ma công tà ác, ma công vạn cổ từ lúc trời đất mở ra tới nay đã tồn tại.
- Nếu nói chúng ta là ma, vậy Nguyên Ma hắn là cái gì?
Ô ô ô!
Âm phong gào thét, huyết ảnh phù quang, ngàn vạn huyết ảnh chợt phá toái không gian bích lũy bắn nhanh đi, hiển nhiên muốn ở thời gian Diệp Hiên trầm tư, rời khỏi mảnh thế giới đỏ ngòm này.
- Diệp Hiên, ngăn cản bọn họ, ngươi có thể không tin ta, nhưng nếu để cho bọn họ chạy trốn tới nhân gian, nhất định sẽ xảy ra một trận náo động lớn.
Nguyên Linh hét lớn khàn cả giọng.
Mặc dù Diệp Hiên có do dự trong lòng, nhưng Nguyên Linh nói rất đúng, mặc kệ hắn có lừa gạt mình hay không, nhưng nếu để cho những huyết hồn này chạy trốn tới nhân gian, tất nhiên sẽ xảy ra biến hóa cực đoan đáng sợ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận