Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 130 - Diệp Hiên thâm độc



Chương 130 - Diệp Hiên thâm độc




- Ah, luật pháp? Ta chính là luật pháp, ông và Nam Cung Thiên có quan hệ gì?
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại.
- Nam Cung Thiên là cha của tao, tao tên Nam Cung Minh, Diệp Hiên mày muốn thế nào?
Nam Cung Minh nắm chặt hai tay, đôi mắt đã có tức giận, nhưng còn có sợ hãi không nói ra được.
Nhìn Nam Cung Minh tức giận, cùng người của Nam Cung gia sau lưng hắn, một nụ cười quỷ dị lại hiện lên ở trên mặt Diệp Hiên.
- Ta có một câu hỏi rất lớn, ở trong mắt Nam Cung Thiên, là mạng của ông ta quan trọng, hay là mạng của người nhà các người quan trọng đây?
Nụ cười như ác ma, lại tựa như ma quỷ nói nhỏ, khi lời Diệp Hiên nói rơi vào trong tai Nam Cung Minh, trực tiếp làm cho hắn dâng lên một loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
- Mày... Mày muốn làm cái gì? Tao... Tao nói cho mày biết... Mày không nên làm xằng làm bậy... Nếu không thì cha tao sẽ không bỏ qua cho mày….
Nam Cung Minh không ngừng rút lui, khuôn mặt tái nhợt tới cực điểm.
Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, mỉm cười thủy chung như một, nói:
- Không được không được không được, có thể ông có chút hiểu lầm, tôi chỉ là muốn cùng gặp mặt cha ông một lần mà thôi, chỉ là lựa chọn ra sao, tất cả đều là nằm trong tay cha ông cả. Ừm? Đây là con của ông đúng chứ?
Ánh mắt Diệp Hiên rất kỳ dị, hắn nhìn về phía đứa bé chừng bảy tám tuổi sau lưng Nam Cung Minh, bước chậm đi tới.
- Cô bạn nhỏ, có thể nói cho anh, bọn họ đều là người thế nào của nhóc không?
Diệp Hiên ôn nhuận mỉm cười, không ngừng khẽ vuốt búi tóc đứa bé.
Đứa trẻ tuy còn nhỏ, nhưng cũng nhìn ra Diệp Hiên không phải người tốt, càng là đẩy bàn tay Diệp Hiên ra, trốn sau lưng Nam Cung Minh, nói:
- Cái tên xấu xa này, tôi không nói cho anh đâu.
- Sách sách sách!
Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, đôi mắt nhìn thẳng Nam Cung Minh, nói:
- Nếu là ông tự biết mình thì đi cầm gia phả tới đây cho tôi, nếu không thì tôi cũng không dám hứa chắc, tiếp sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn, Nam Cung Minh hoàn toàn có thể từ trên mặt Diệp Hiên nhìn ra, nếu như không làm theo những gì Diệp Hiên nói, chỉ sợ đứa con sau lưng mình đây sẽ bị đối phương ra tay giết hại.
- Gia phả ở chỗ này, mày không được làm xằng bậy.
Nam Cung Minh sợ run lên tiếng, trực tiếp đưa một quyển sách cho Diệp Hiên, mà lại kéo đứa bé về lui lại phía sau.
Mở gia phả Nam Cung gia ra, đối chiếu tên cùng ảnh chụp phía trên, Diệp Hiên không ngừng đảo qua từng người của Nam Cung gia, một tia huyết quang quỷ dị càng không ngừng lóe lên ở trong mắt.
- Không sai, toàn bộ đều ở chỗ này, ông làm rất tốt, tôi cũng rất hài lòng.
Diệp Hiên đem gia phả hợp lên, nụ cười trên mặt càng là quỷ dị, âm thanh cũng chợt lạnh lẽo, nói:
- Bây giờ tất cả quỳ xuống, gọi video cho Nam Cung Thiên, đừng nói với tôi các người không liên hệ được với ông ta, nếu không thì tôi thật không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.
- Cậu đừng si tâm vọng tưởng.
Chợt!
Một giọng nói nũng nịu ở trong đám người truyền đến, chỉ thấy một cô gái tuổi thanh xuân bước nhanh ra, càng là chỉ Diệp Hiên, tức giận nói:
- Tên ác ma này, cho dù toàn bộ Nam Cung gia chúng ta chết ở chỗ này, cũng sẽ không khuất phục cậu.
Nhìn thiếu nữ trong đám người kia ra, nụ cười Diệp Hiên càng xán lạn, nói:
- Nam Cung Linh, tứ tiểu thư Nam Cung gia, đáng tiếc ở một cái tuổi như hoa như ngọc này, lại phải biến thành một cái xác, đúng là phá hư phong cảnh.
Xích!
Một mảnh huyết quang cắt qua màn đêm, nụ cười của Diệp Hiên vẫn không thay đổi, trong ánh mắt dại ra của mọi người, chỉ thấy yết hầu cô gái này xuất hiện một vết máu, máu tươi thê diễm dâng lên, đôi mắt càng là gắt gao trợn lớn, chậm rãi xụi xuống ngay trên đất.
- Còn có ai muốn phản đối đề nghị của tôi không?
Diệp Hiên nhìn đám người Nam Cung gia xung quanh, giống như chỉ là làm một chuyện rất tùy ý.
- Tiểu di.
- Em gái!
- Con gái của tôi!
Những tiếng kêu khóc truyền đến, tức thì làm cho cả Nam Cung gia rơi vào trong bi thương, bọn họ nhìn về phía Diệp Hiên, đôi mắt càng có hận đến nổi ba sông bốn biển cũng cọ rửa không hết.
- Hận sao? Giận sao? Oán sao?
Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, âm u lên tiếng nói:
- Đáng tiếc, các người không có năng lực báo thù, hiện tại lập tức dựa theo lời của tôi liên hệ Nam Cung Thiên, nếu không thì người chết kế tiếp, chính là đứa nhỏ này.
Trên hai ngón tay Diệp Hiên, huyết quang phun ra nuốt vào không thôi, giống như sau một khắc là muốn đem giết đứa bé này ngay tại đây.
- Không được... Không được... tôi đồng ý với cậu.
Nam Cung Minh sợ run, càng gắt gao ôm đứa bé vào trong lòng, chỉ là cả người lúc này đã hoàn toàn tan vỡ.
Hắn sợ hãi lấy điện thoại di động ra, trong mắt Nam Cung Minh có do dự cực lớn, mà khi hắn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi của đứa con sau lưng mình, cuối cùng vẫn đành gọi cho Nam Cung Thiên.
...
Tại một tòa cao ốc cao chọc trời, một chiếc máy bay trực thăng đang khởi động, Nam Cung Thiên ngồi ở trong đó, nhưng trên khuôn mặt lại thủy chung có một màu tang thương.
Đinh linh linh!
Một hồi chuông điện thoại di động truyền đến, khi thấy cái tên hiện lên trên điện thoại di động, Nam Cung Thiên bỗng chốc vui vẻ, nhanh chóng nhận điện thoại.
- Này, Minh Nhi, mọi người rời khỏi Hạ quốc chưa?
Không chờ xem rõ ràng hình ảnh trong video, Nam Cung Thiên đã lo lắng lên tiếng hỏi.
- Ba!
Bên kia điện thoại, sắc mặt Nam Cung Minh tái nhợt không một giọt máu, ngay cả giọng nói cũng đều run rẩy nhỏ bé, cũng trong nháy mắt làm cho Nam Cung Thiên ngẩn mặt ra, đáy lòng lập tức cảm thấy bất an.
- Xảy... Xảy ra chuyện gì?
Nam Cung Thiên run giọng hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận