Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1875: Răng nanh sơ hiện

Chương 1875: Răng nanh sơ hiện
- Thế nhân ngu muội, cho tới bây giờ đều cho rằng chính mình là nhân vật chính giữa đời, nhưng lại không biết, mình cũng chỉ là kiếp sâu kiến phù du mà thôi. Tinh thần sẽ không vì một người mà di chuyển, sâu kiến tan biến, thiên địa vẫn vận chuyển như cũ, mà cái này, chính là đại thế tàn khốc!
Diệp Hiên thản nhiên mở miệng, hắn đang giảng giải một cái đạo lý thiên địa, cũng là lời cảm khái đối với những sâu kiến vô tri này.
- Tiểu tử, không biết ngươi đang nói cái gì.
- Ngươi làm càn tại Tiêu gia ta, hôm nay lấy mạng chó của ngươi!
Ba người lớn tiếng hét to, khí tức Tiểu Thánh huy sái ra, cả phiến thiên địa ù ù nổ vang, cũng dẫn tới rất nhiều chủ gia Tiêu phủ chú ý tới.
- Ánh sáng đom đóm há có thể tranh nhau phát sáng cùng hạo nguyệt ?
Đối mặt với sát cơ khủng bố của ba người, Diệp Hiên nhàm chán lắc đầu, đối với ba con sâu kiến này, trong nháy mắt hắn là nên chết thành cặn bã được rồi, dùng tu vi của hắn thời khắc này đối phó ba người này, quả thực là giết gà lại dùng dao mổ trâu.
Nghe thấy lời Diệp Hiên nói, ba người giận dữ không thôi, người ngoài này không ngờ lại xem ba người bọn hắn là sâu kiến?
Bọn họ đến chỗ này, hai tay sớm đã làm tốt chuẩn bị, nếu như Diệp Hiên là đại tu sĩ, bọn họ tất nhiên sẽ trấn an hắn, không hề đề cập tới chuyện hai mẫu tử này.
Nếu như Diệp Hiên gia nhập Tiêu gia, việc nhỏ hai mẫu tử này tự nhiên là có thể bỏ qua, nhưng nếu như Diệp Hiên không phải đại tu sĩ, vậy thì phải giết chết hắn, để người trong Băng Hà thành biết, Tiêu phủ không phải nơi mà bất kỳ kẻ nào cũng có thể đến làm càn ương ngạnh.
Ba người đến đây, mặc dù không nhìn thấu tu vi Diệp Hiên, nhưng cảm giác khí tức Diệp Hiên lại cực kỳ bình thường, trên người cũng không có cái gọi là uy thế đại tu sĩ, hiển nhiên đối phương tối đa cũng chỉ là Tiểu Thánh tu vi mà thôi, ba người hắn sao lại sợ cái tên tiểu tử mao đầu này ?
Tảng đá lớn trong lòng ba người cũng được rơi xuống, tự nhiên không nhìn Diệp Hiên, đến chỗ này trực tiếp vấn trách mẫu tử hai người.
Nhưng hiện tại không ngờ Diệp Hiên lại xem bọn họ như là sâu kiến, cái này để ba vị trưởng lão quen ngồi trên cao này há có thể chịu đựng, trong lòng dâng lên nộ hỏa thao thiên, nhất định sẽ tiêu diệt Diệp Hiên.
- Chết đi!
Ba vị trưởng lão gầm thét, khí tức Tiểu Thánh cuồng bạo nở rộ, bọn họ chân đạp mặt đất, cuồng bạo kích xạ đến Diệp Hiên, thiên địa vang lên tiếng nổ đùng, cả tòa Tiêu phủ không ngừng run run, giống như muốn sụp đổ.
- Thật đúng là không thú vị a.
Nhìn thấy ba người vô tri vô vị như thế, Diệp Hiên cảm thấy không thú vị nói nhỏ, tu vi hắn là Vấn Đạo cảnh đi giết ba tên Tiểu Thánh, thực tại là có chút đại tài tiểu dụng, nhưng vì thiếu niên này, cũng chỉ có thể miễn cưỡng ra tay.
- Hiện tại hối hận cũng đã muộn, coi như ngươi quỳ xuống cầu xin tha thứ, ta cũng sẽ lấy cái mạng chó của ngươi!
Ba người xuất hiện trước người Diệp Hiên, các loại thuật pháp gào thét cuốn ra, hư không giống như đều muốn bị oanh phá, niềm tin giết chết Diệp Hiên của ba người vô cùng kiên định.
Ông!
Hư không run run, gợn sóng khuếch tán, Diệp Hiên đứng chắp hai tay sau lưng, đôi mắt hơi chuyển động, một vệt lực lượng tuế nguyệt chợt lóe lên đáy mắt hắn.
Thời không đứng im, thiên địa vặn vẹo, phiến thiên địa này giống như trở nên vô cùng sền sệt, lực lượng tuế nguyệt thương mang vô tận lan tràn ra, không giống ba người đánh đến Diệp Hiên, tràng cảnh cực kỳ đáng sợ cũng theo đó xuất hiện.
Oanh!
Huyết nhục tan rã, bạch cốt thành tro, ba người ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, triệt để tiêu tán ở giữa thiên địa, ngay cả một tia tro bụi cũng không có lưu lại dù chỉ một chút.
- A!
Cảnh tượng như vậy, để đám người Tiêu phủ một mực thăm dò nơi đây sợ hãi kêu lên, ngoài cửa thiên viện là tiếng bước chân chạy tứ tán, càng là không ngừng vang lên.
- Rất không thú vị a.
Hàn phong gào thét, đại học tầm tã, một đóa bông tuyết bay xuống phía trên mái tóc Diệp Hiên, vạt áo màu đen theo gió lạnh đong đưa, Diệp Hiên thản nhiên nói nhỏ, dạo bước đi tới phía mẫu tử hai người.
- Phu nhân giữ mình trước đi, buổi chiều ta sẽ khu trừ ốm đau cho phu nhân.
Đi đến trước người Ứng Linh Tuyết, Diệp Hiên bình thản lên tiếng.
Diệp Hiên vừa dứt lời, Ứng Linh Tuyết từ trong rung động thanh tỉnh lại, hai gò má tái nhợt thoáng hiện đỏ bừng, sau đó lại ‘Ừ’ một tiếng, nhanh chân trở về trong phòng.
Cảm nhận được nữ tử này vẻ thẹn thùng, Diệp Hiên nao nao, đôi mắt càng thêm thâm thúy lên.
Lời nói Diệp Hiên vừa rồi có vẻ hơi không ổn, nhưng đã nói ra, muốn thu hồi lại là có chút muộn, hơn nữa hắn cũng không để ý những lễ tiết phàm trần này, dù sao hắn đối với nữ nhân này cũng không có nửa điểm hứng thú, tối đa cũng chỉ là một công cụ bị hắn lợi dụng thôi.
- Tiền bối, mời ngài vào trong phòng.
Tiêu Trường Hà đã xem Diệp Hiên như thần, hắn có dũng khí vạn phần khẳng định, tu vi Diệp Hiên tuyệt đối phải cao đến không cách nào tưởng tượng, vì thế mà Tiêu Trường Hà càng thêm cung kính.
- Không ổn, phòng trong có nữ quyến, ta vẫn là nên ở trong đình viện đi, thưởng thức cảnh tuyết đêm một chút, cũng là một chuyện tốt.
Diệp Hiên thản nhiên nói.
Tiêu Trường Hà cười khổ gật đầu, đã lãnh hội ý tứ Diệp Hiên, hắn cũng lại không cưỡng cầu.
Huống hồ dù sao Ứng Linh Tuyết cũng là đại tẩu của hắn, nếu để một vị nam tử xa lạ vào ở, chuyện này xác thực cũng làm cho hắn có chút khó lòng chấp nhận.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận