Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1012 - Đề nghị (2)



Chương 1012 - Đề nghị (2)




- A? Không.
Trong nháy mắt, một đạo ánh sáng xanh phá vỡ mi tâm Vạn Tượng Lão Tổ, trong miệng hắn truyền đến âm thanh thê lương tuyệt vọng, chỉ là mi tâm của hắn từng khúc chôn vùi, rồi tràn ra toàn thân, một tiếng vang trầm truyền đến, Vạn Tượng Lão Tổ vậy mà tan tành mây khói giữa trời đất.
- Trảm Tiên Phi Đao?
Hai mắt Diệp Hiên ngưng trệ, trong nháy mắt thoát ly khỏi phiến chiến trường, các đại Chuẩn Thánh cũng như thế, giữ vững một khoảng cách an toàn với Lục Áp.
Đùng...
Hồng Mông Tử Khí lần nữa vô chủ, các đại Chuẩn Thánh không ai dám vọng động, ánh mắt tập trung vào Lục Áp đạo nhân, ánh mắt nhìn về phía người này càng là trầm trọng đến cực điểm.
Vạn Tượng Lão Tổ, mặc dù chỉ là Chuẩn Thánh sơ kỳ, nhưng này dù sao cũng là một vị Chuẩn Thánh, nhưng Lục Áp quá mức đáng sợ, bảo hồ lô màu xanh trong tay vậy mà diệt sát một vị Chuẩn Thánh.
Kiêng kị, kiêng kị cực lớn, tâm tình các đại Chuẩn Thánh trầm trọng, không nghĩ tới Trảm Tiên Phi Đao trong tay Lục Áp đáng sợ như vậy.
- Chư vị chúng ta cùng nhau ra đòn, Hồng Mông Tử Khí không ai có thể đạt được, ngược lại các vị đạo hữu có khả năng bỏ mạng tại đây, không bằng chúng ta dùng phương thức bốc thăm để định đoạt Hồng Mông Tử Khí thuộc về ai, mọi người thấy thế nào?
Lục Áp trầm trọng lên tiếng, không vì Trảm Tiên Phi Đao trong tay mà biểu hiện ra một mặt cường thế, vào lúc này Trấn Nguyên Tử đi đến trước người hắn, hai người đảo mắt quanh các đại Chuẩn Thánh.
- Tốt, bản đế đồng ý.
Hai mắt Đế Tuấn híp lại, người đầu tiên lên tiếng đồng ý, bởi vì giờ phút này hắn gặp trọng thương, Vạn Tượng Lão Tổ càng vẫn lạc, hắn đã trở thành người yếu nhất, nếu tiếp tục tranh đoạt, tỉ lệ hắn đạt được Hồng Mông Tử Khí thực sự quá nhỏ.
- Nếu Lục Áp đạo hữu đề nghị, ba người huynh đệ chúng ta cũng không dị nghị.
Hai mắt Diệp Hiên híp lại, khóe miệng lộ một nụ cười, chỉ là không ai phát giác, đáy mắt Diệp Hiên lặng yên xẹt qua một tia quỷ dị.
- Tốt, bản đế cũng không dị nghị.
Phong Đô Đại Đế lạnh giọng đáp ứng, hiển nhiên hắn cũng không dám chắc nếu tiếp tục tranh đoạt, có thể cướp được Hồng Mông Tử Khí hay không.
Các đại Chuẩn Thánh lần lượt đáp ứng, trận loạn chiến của các Chuẩn Thánh cuối cùng kết thúc.
Chỉ là bốc thăm, mỗi Chuẩn Thánh ở đây không phải đồ đần, sợ người nào trong đó làm chút tay chân, nên quyết không cho chuyện đó xảy ra.
- Để cho công bằng, mời người bên ngoài đến chủ trì trận này bốc thăm, như thế nào?
Lục Áp đạo nhân biết suy nghĩ trong lòng các đại Chuẩn Thánh, hắn lên tiếng đề nghị.
- Người bên ngoài là người nào?
Đế Tuấn nhướng mày, mở miệng hỏi, giờ phút này Đại La khắp nơi người chết người bị thương, các Đại La Kim Tiên không bị thường thì sớm đã bỏ chạy, giờ khắc này ở đây chỉ còn mấy người bọn hắn.
- Đệ tử của Phong Đô đạo hữu, mọi người thấy thế nào?
Bỗng nhiên, Lục Áp đạo nhân ngoắc tay, trong nháy mắt một thân ảnh xuất hiện, chính là đệ tử thân truyền Hoàng Mạc Chi của Phong Đô Đại Đế, hiển nhiên hắn không hề rời đi, mà đang ở phương xa quan sát trận đại chiến này.
- Mạc Chi?
Sắc mặt Phong Đô Đại Đế khẽ giật, trong mắt lộ vẻ vui mừng, sau đó mỉm cười nói:
- Không tệ, người này chính là đệ tử của ta, hắn chủ trì trận này bốc thăm, bản đế cũng không dị nghị.
- Trò cười, ngươi thật coi chúng ta là trẻ lên ba?
- Nếu hắn ở trong đó động tay chân, chẳng phải thành toàn cho Phong Đô ngươi?
Đế Tuấn cười lạnh quát lớn, bác bỏ đề nghị.
Hiển nhiên, Hoàng Mạc Chi là đệ tử Phong Đô Đại Đế, cái Chuẩn Thánh khác cũng không phải đồ đần, há có thể để người kia chủ trì bốc thăm?
- Các vị đạo hữu không cần cãi nhau, chúng ta có thể phong cấm tu vi người này, hắn sẽ không có khả năng giở trò quỷ, không biết đề nghị này của bần đạo như thế nào?
Trấn Nguyên Tử khẽ lên tiếng.
- Cái này....?
Nghe lời Trấn Nguyên Tử nói, các đại Chuẩn Thánh không nói gì, hiển nhiên đề nghị này rất công bằng, chỉ cần phong cấm tu vi Hoàng Mạc Chi, hắn muốn giở trò cũng không có khả năng.
- Trấn Nguyên đạo hữu nói không sai, phong cấm tu vi người này, để hắn chủ trì.
Bỗng nhiên, đang lúc các đại Chuẩn Thánh trầm tư, Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, điều này khiến cho sắc mặt Khổng Tuyên cùng Côn Bằng ở phía sau hắn hơi biến.
- Thiên Đế, không thể, người này là đệ tử Phong Đô Đại Đế, mặc dù phong cấm tu vi hắn, nhưng vạn nhất xảy ra sai xót, Hồng Mông Tử Khí...?
Giọng Côn Bằng truyền đến, hiển nhiên lòng có sầu lo.
- Hiền đệ, bằng tu vi ba người chúng ta cũng không phải là không thể cướp Hồng Mông Tử Khí, không bằng…?
Khổng Tuyên âm lãnh nói, hiển nhiên phần thắng của ba người bọn họ cực lớn, đánh đổi khá nhiều, chưa chắc không thể không cướp được Hồng Mông Tử Khí.
Đáng tiếc, Diệp Hiên không đáp lại đề nghị của hai người, chỉ là đáy mắt hắn xẹt qua tia quỷ dị, không người nào biết trong lòng Diệp Hiên suy nghĩ cái gì.
- Được, vậy thì do người này chủ trì việc này.
Đế Tuấn cuối cùng lên tiếng quyết đoán.
Sự tình sau đó rất đơn giản, Diệp Hiên cùng Đế Tuấn biểu thị đồng ý, các Chuẩn Thánh khác cho dù trong lòng có chút do dự, nhưng cũng chỉ có thể số ít phục tùng đa số.
- Mạc Chi, ngươi không cần khẩn trương, tiến lên đây.
Phong Đô Đại Đế bình thản lên tiếng, lặng yên nháy mắt ra dấu cho Hoàng Mạc Chi, Hoàng Mạc Chi tiến lên, trong nháy mắt Đế Tuấn ngăn cản thân hình Hoàng Mạc Chi, sau đó cười lạnh quay đầu nhìn về phía Phong Đô Đại Đế.
- Phong Đô, đừng ở trước mặt bản đế cố lộng huyền hư, ngươi vốn là sư tôn của hắn, ngươi tốt nhất cách hắn xa một chút.
- Ngươi...
Phong Đô Đại Đế biến sắc, hung tợn nhìn thoáng qua Đế Tuấn, trong mắt hiện vẻ thất vọng, nhưng lại không thể nói gì.



Bạn cần đăng nhập để bình luận