Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2762. Đại bại mà chạy

Chương 2762. Đại bại mà chạy
Không cần Uyên nhắc nhở, Diệp Hiên đã sớm hiểu được tình cảnh của hai người, hai người căn bản không làm gì được đối phương, chứ đừng nói là oanh giết hắn.
- Chúng ta chạy.
Diệp Hiên tiếp tục hung cuồng công phạt, nhưng âm thầm truyền âm với Uyên.
- Trốn?
Uyên đầu tiên ngẩn ra, sau đó nhất thời xấu hổ truyền âm nói:
- Không có khả năng, từ khi ta sinh ra tới nay, chưa bao giờ lâm trận chạy trốn, cho dù không địch lại hắn, cùng lắm thì chết mà thôi.
- Ngu ngốc.
Diệp Hiên nhất thời oán hận mắng:
- Cùng là nửa bước vĩnh hằng, ngươi và ta và hắn đều bất tử bất diệt, hắn giết không được ngươi và ta, nhưng lại có thể vĩnh viễn phong ấn hai người chúng ta, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn cảm nhận khổ sở khi bị phong ấn vĩnh viễn?
- Nhất thời thất bại tính là cái gì, lão tử kiếp này không biết thua bao nhiêu lần, nhưng vẫn sống đến bây giờ, oanh giết tất cả địch nhân trước kia.
- Ngươi phải nhớ kỹ, chỉ có người còn sống mới có thể cười đến cuối cùng.
Trong một hồi mắng chửi của Diệp Hiên, tâm trạng Uyên cực kỳ phức tạp. Hắn có tâm phản bác Diệp Hiên, nhưng lời nói đến bên miệng lại không thể lên tiếng, bởi vì Diệp Hiên nói rất có đạo lý.
- Buông xuống niềm kiêu ngạo và lòng tự trọng chó má của ngươi, đây là thứ vô dụng nhất.
Diệp Hiên giận dữ truyền âm mắng.
Bởi vì Diệp Hiên đã cảm giác được khí tức bản thân đang suy nhược, ngược lại Trụ có vạn cổ vũ trụ gia trì, còn có đại đạo lực gia thân, đã dần dần bắt đầu phản kích.
- Ta nghe ngươi, nhưng chúng ta trốn như thế nào? Có thể trốn đi đâu?
Uyên rốt cục thỏa hiệp, giờ khắc này buông xuống cái gọi là tôn nghiêm cùng kiêu ngạo.
Chỉ là hắn rất rõ tình cảnh của hai người, cho dù hai người có thể chạy trốn, nhưng Trụ là hóa thân của vũ trụ, cho dù hai người chạy trốn đến chân trời góc biển, cũng sẽ bị đối phương tìm ra.
- Ngu ngốc, ngươi có phải hồ đồ hay không, ngươi và ta đều là nửa bước vĩnh hằng, chỉ cần phong ấn tu vi của bản thân vào trong cơ thể, mặc cho hắn có bản lĩnh to bằng trời, cũng đừng nghĩ tìm được chúng ta.
Diệp Hiên lạnh lùng nói.
- Vậy còn chờ gì nữa, ngươi và ta đi ngay bây giờ.
Uyên ra một quyền đánh lui 'Trụ' vội vàng truyền âm với Diệp Hiên.
- Trước tiên giúp ta làm một việc, sau khi làm xong, hai người chúng ta lập tức chạy trốn khỏi nơi này.
Diệp Hiên trầm giọng nói.
- Xảy ra chuyện gì.
Uyên nghi vấn khó hiểu, đã đến mức này rồi, Diệp Hiên còn muốn giở trò gì nữa?
- Nhìn thấy đỉnh nhỏ bên cạnh hắn ta không, ngươi giúp ta giữ hắn ta, chờ cho đến khi ta có được đỉnh nhỏ, ngươi và ta sẽ đi ngay lập tức.
Đôi mắt của Diệp Hiên đầy âm trầm, nhìn chằm chằm vào tiểu đỉnh lơ lửng bên cạnh Trụ.
- Được.
Uyên không nói nhảm gì, trực tiếp đồng ý, hiện tại hai người ngồi trên một chiếc thuyền, tự nhiên phải cùng tiến cùng lui.
- Hắc Ám Luân Hồi.
Uyên cực kỳ nở rộ, cả người lại hóa thành luân hồi hắc ám, hung hăng đánh về phía Trụ.
Một kích này là một kích mạnh nhất của Uyên, cho dù là Trụ cũng không dám trực tiếp đón đỡ, hắn vội vàng tránh né.
Nhưng cũng vào thời khắc này, Diệp Hiên hóa thành một làn khói xanh, chợt xuất hiện bên cạnh Trụ, năm ngón tay ầm ầm chộp về phía Tiểu Đỉnh.
Ù ù!
Chợt, dị biến đột nhiên nổi lên.
Còn không đợi Diệp Hiên đụng phải Tiểu Đỉnh, chỉ thấy trước người Trụ dâng lên ánh sáng đại đạo đáng sợ, ngăn cản hành động cướp lấy Tiểu Đỉnh của Diệp Hiên.
Đồng thời, Trụ ầm ầm giơ tay đánh tới đầu của Diệp Hiên, đại đạo chi quang đáng sợ kia chợt hiện ra ở trong lòng bàn tay hắn, một kích này cực kỳ đáng sợ, nếu là trúng chiêu, Diệp Hiên tất sẽ vỡ tan.
- Phá cho ta.
Đối mặt với một kích đáng sợ này của Trụ, Diệp Hiên liều mạng, vẻ mặt đầy vẻ hung cuồng dữ tợn, không ngờ không để ý đến một kích trí mạng của đối phương. Pháp cùng Đạo của ba đời hội tụ vào trong lòng bàn tay, ầm ầm đánh đại đạo chi quang trước người Trụ vỡ vụn, đưa tay đã đoạt lấy Tiểu Đỉnh trong tay.
Nhưng cứ như vậy, đầu của Diệp Hiên hoàn toàn bại lộ trước mắt Trụ, một kích này của Trụ cũng hung ác đánh vào trên đầu của Diệp Hiên.
Phải biết rằng một kích này hoàn toàn có thể đánh Diệp Hiên hình thần câu diệt, cho dù Diệp Hiên là nửa bước vĩnh hằng có thể nói bất tử bất diệt, nhưng bị loại đả kích này, hắn muốn khôi phục lại cũng cần một đoạn thời gian cực kỳ dài.
Nhưng Diệp Hiên tin rằng Uyên tuyệt đối sẽ ngăn cản một kích này cho hắn.
Quả nhiên.
Trực giác của Diệp Hiên không sai. Khi một kích này sắp làm Diệp Hiên vỡ vụn, Uyên ầm ầm chắn trước người Diệp Hiên. Hắn hóa thành Hắc Ám Luân Hồi ngạnh kháng chặn lại một kích này.
Phanh.
Nhưng cũng là một kích này, trực tiếp đánh tiêu tán Hắc Ám Luân Hồi, Uyên cũng phun máu tươi hóa ra bản thể.
- Đi.
Diệp Hiên nắm lấy thân thể Uyên, pháp cùng đạo ba đời mạnh mẽ dung hợp, quang hoa chói mắt kia chiếu sáng cả thế giới hư vô, hội tụ thành một kích mạnh nhất trong đời hắn oanh sát Trụ.
Ầm ầm.
Thế giới hư vô đang kinh khủng nổ nát, ánh sáng chói mắt kia bao phủ hết thảy, thậm chí làm cho Trụ đều không thể phát hiện được chỗ của hai người.
Sau khi quang hoa tan hết, Trụ nhìn quanh thiên địa tám phương, nhưng lại mất đi bóng dáng hai người Diệp Hiên.
- Thế mà chạy trốn.
Trụ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hắn ngơ ngác nhìn lên bầu trời, một luồng linh quang từ đầu của hắn phiêu tán bay ra, loại trạng thái này ước chừng kéo dài mấy chục hơi thở, vẻ mặt ngốc trệ của hắn mới khôi phục bình thường.
- Chỉ cần các ngươi dám xuất thế lần nữa, tất sẽ bị ta vĩnh viễn phong ấn.
'Trụ' bước ra một bước, biến mất trong thiên địa.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận