Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1205 - Trọng như thương khung



Chương 1205 - Trọng như thương khung




Chuyện đáng sợ nhất chính là, chiến giáp màu đen này chỉ bồng bềnh ở giữa hư không, ánh sáng tịnh diệt cùng lôi điện màu đen trên thân giáp đã khiến cho không gian xung quanh vặn vẹo liên tục, uy năng đáng sợ quả thực khiến người ta không cách nào tưởng tượng được.
Ù.
Tru Thiên Kích đang lay động, chiến giáp màu đen đang ong ong, giữa hai người phảng phất như có mối liên kết, đang phát ra thanh âm sung sướng, phảng phất chúng chính là lão bằng hữu nhiều năm không gặp, năm tháng cách biệt vô tận rốt cục một lần nữa tụ tập cùng một chỗ.
Nhìn một màn trước mắt này, Diệp Hiên mờ mịt luống cuống, nhưng hắn lại không tự giác đi về phía chiến giáp màu đen, cho đến khi hắn đi tới trước mặt chiến giáp màu đen, run rẩy vươn tay chạm vào vật này, một tiếng rống giận dữ dội cũng truyền ra từ trong chiến giáp màu đen, cũng khiến Diệp Hiên biết được tên chiến giáp màu đen này.
- Tịch - Diệt – Chiến – Y?
Diệp Hiên gằn từng chữ, khẽ nói ra tên chiến giáp màu đen, càng làm cho chiến giáp màu đen ầm ầm lay động, phát ra lực lượng làm cho không gian xung quanh sụp đổ, bày ra một cỗ uy năng khủng bố thần quỷ đều kinh hãi.
Tịch Diệt Chiến Y.
Thân giáp như lưu ly, lạnh lẽo đến thấu xương, Diệp Hiên chỉ mới chạm vào, đã cảm nhận được bàn tay có chút tê dại, bên tai còn truyền đến tiếng gầm giận dữ dội.
Rắc—— rắc—— rắc.
Bỗng nhiên, năm ngón tay Diệp Hiên thu lại, lực lượng cực kỳ khủng bố ập đến Tịch Diệt Chiến Y, nhưng ngoại trừ xương ngón tay Diệp Hiên truyền đến tiếng nổ vang, Tịch Diệt Chiến Y hoàn toàn không có một chút sứt mẻ gì.
- Quả nhiên là Tịch Diệt Chiến Y.
Diệp Hiên kích động gầm nhẹ, sắc mặt đỏ bừng, hắn hoàn toàn hiểu rõ thân thể và tu vi của mình khủng bố cỡ nào, chỉ một chiêu này thôi cũng khiến Diệp Hiên hiểu được, lực phòng ngự của Tịch Diệt Chiến Y quả thực kinh người không có cách nào tưởng tượng.
- Lực phòng ngự của chiến y này không ngờ lại mạnh như thế, chỉ sợ Thánh nhân cũng không thể đánh vỡ, nếu ta mặc trên người chẳng phải sẽ có tư cách đánh mọt trận với Thánh nhân sao?
Diệp Hiên khẽ thì thầm, hai tròng mắt hắn đang tỏa sáng, nắm chặt lấy Tịch Diệt Chiến Y muốn mặc lên người mình.
Đông.
- Hử?
Chợt, chuyện quỷ dị xảy ra, khi Diệp Hiên vừa mới cầm Tịch Diệt Chiến Y lên, thân hình của hắn lập tức lảo đảo, đất dưới chân bỗng chấn động không ngừng, vết nứt cực kỳ đáng sợ khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
- Sao lại nặng như vậy?
Diệp Hiên dùng hai tay nâng Tịch Diệt Chiến Y, giống như đang nâng một tòa Hỗn Độn Thần Sơn, cơ bắp hai tay hắn phồng lên, còn có từng đường gân xanh đang nổi lên, chứng minh Diệp Hiên phải dùng bao nhiêu lực lượng mưới có thể nâng chiến giáp này lên.
- Hô —— Hô – Hô.
Diệp Hiên nhíu mày, trong miệng lại thở hổn hển, chỉ vì chiến giáp trong tay hắn càng ngày càng nặng, hắn cũng phải điều động tu vi toàn thân mới có thể miễn cưỡng cầm trong tay.
- Chuyện gì vậy?
Hai tròng mắt Diệp Hiên tràn ngập nghi ngờ, giờ phút này tu vi của hắn đã là Bán Thánh, đừng nói chỉ là một kiện chiến giáp, cho dù kình thiên cự sơn nâng trong tay cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng giơ một kiện chiến giáp này lên lại khiến hắn có cảm giác lực bất tòng tâm.
- Để ta xem thử ngươi thần kỳ đến mức nào.
Diệp Hiên gian nan mặc Tịch Diệt Chiến Y trên người, nhưng quá trình mặc Tịch Diệt Chiến Y ước chừng mất nửa canh giờ, lúc này mới gian nan mặc chiến giáp thần bí này vào người.
Phanh.
Kình thiên vang lên, mặt đất rung chuyển, khi Diệp Hiên vừa mới mặc Tịch Diệt Chiến Y vào, cả người hắn bỗng lảo đảo một cái, hung hăng té xuống mặt đất, khiến mặt đất xuất hiện một cái hố hình người to lớn, từng vết nứt lan ra bốn phương tám hướng.
- Chết Triệt.
Diệp Hiên giận dữ gào thét, cả người hắn nằm sấp trên mặt đất, Tịch Diệt Chiến Y trên người nặng nề không cách nào tưởng tượng, tựa như Thương Khung Hoàn Vũ đè lên người hắn, khiến hắn không thể nào động đậy được.
-Ách a.
Ầm ầm.
Diệp Hiên đang phẫn nộ gào thét, hắn không cách nào tiếp nhận sự thật này, giờ phút này hai tay run rẩy chống đỡ mặt đất, gân xanh trên cánh tay nhúc nhích như giòi, mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống trán hắn.
Mặt đất rung chuyển, gào thét liên tục, hai tay Diệp Hiên chống đỡ mặt đất chậm rãi đứng dậy, nhưng quá trình này ước chừng kéo dài tầm mấy chục hơi thở, cả người hắn lại nửa quỳ trên mặt đất, mặt đất dưới chân lại từ từ sụp đổ.
- Tại sao... Sao nó lại nặng như vậy?
Diệp Hiên thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, giờ phút này hắn điều động tu vi toàn thân phối hợp với lực lượng trên thân thể của hắn, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng đứng dậy, cả người đều nửa quỳ trên mặt đất.
- Lên.
Hai tròng mắt Diệp Hiên như lôi điện, dưới chân hắn không ngừng dùng sức, hai tay liều mạng chống đỡ mặt đất, trong một trận trời lay đất động, dưới áp lực không thể nào tưởng tượng nổi, cuối cùng Diệp Hiên cũng đứng lên được.
Bang bang.
Mặt đất không ngừng chấn động, lôi điện đen trên thân Tịch Diệt Chiến Y lóe ra, dù Diệp Hiên đã đứng lên, nhưng thân hình của hắn phiêu phiêu giống như thuyền nhỏ trong mưa gió, kịch liệt run rẩy.
Nặng như bầu trời, đè sập vạn vật, giờ phút này mồ hôi cả người Diệp Hiên đều đầm đìa, một cỗ huyết khí từ đầu của hắn không ngừng xông lên trời, chỉ bởi vì Tịch Diệt Chiến Y trên người hắn nặng nề đến mức không thể tưởng tượng nổi.
- Sao có thể chứ? Làm thế nào điều này có thể xảy ra?
Diệp Hiên mờ mịt lẩm bẩm, giờ phút này dù hắn đã đứng lên, nhưng lại thừa nhận trọng lượng không thể tưởng tượng được, ngay cả sống lưng cao ngất của hắn cũng truyền đến tiếng vang dội, phảng phất như lúc nào cũng có thể ngã xuống đất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận