Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 860 - Cầu cứu



Chương 860 - Cầu cứu




Đương nhiên, Nam Hải Quan Âm có thể cho Hồng Hài Nhi trở về với vợ chồng hai người cũng là nể mặt Đấu Chiến Thánh Phật, dù sao Ngưu Ma Vương đã từng kết bái huynh đệ cùng Đấu Chiến Thánh Phật.
Vợ chồng Ngưu Ma Vương cư ngụ trong Hỏa Diệm Sơn, có quan hệ với Đấu Chiến Thánh Phật, ở Tây Ngưu Hạ Châu cũng được xem nhân vật rất có danh tiếng, người bình thường sẽ không dám trêu chọc bọn họ.
Hồng Hài Nhi chính là dòng dõi hai người, bản tính cực kỳ ngang bướng, thiên phú thần thông Tam Vị Chân Hỏa cực kỳ đáng sợ, tu vi cũng là tầng thứ La Thiên Kim Tiên, không ai dám trêu chọc.
Bởi vì cái gọi là lưng dựa vào cây to hóng mát tốt, vô tận thời gian đi qua, vì có quan hệ với Đấu Chiến Thánh Phật, vợ chồng Ngưu Ma Vương một bước đi vào Đại La Kim Tiên, càng khiến Hồng Hài Nhi thêm quái đản ương ngạnh, tại Tây Ngưu Hạ Châu không biết đã làm ra bao nhiêu điều phiền phức.
Vợ chồng Ngưu Ma Vương là Đại La Kim Tiên, còn có quan hệ với Đấu Chiến Thánh Phật, điều này khiến cho Phật Đà Bồ Tát khắp nơi một mắt nhắm một mắt mở, chỉ cần Hồng Hài Nhi không gây rắc rối quá lớn, bọn họ cũng liền buông xuôi bỏ qua, điều này càng làm Hồng Hài Nhi thêm vô pháp vô thiên.
Không phải sao, nửa năm trước, Hồng Hài Nhi trong lúc rảnh rỗi, triệu tập yêu ma khắp nơi đi xuống Hồng Anh đại yến, tại yến hội liền để ý Hồ Mị Nhi là người Thanh Khâu nhất tộc hồ nữ, muốn thu người ta làm thiếp.
Ai ngờ Hồ Mị Nhi tâm tính cao ngạo, làm sao có thể chấp nhận loại mao đầu tiểu tử Hồng Hài Nhi, uyển chuyển cự tuyệt, mà Hồng Hài Nhi lập tức giận dữ, chờ yến hội kết thúc một đường ép buộc Hồ Mị Nhi gả cho với hắn, cũng vì vậy có có cảnh tượng hiện tại.
Mặc dù, Hồng Hài Nhi nhìn như mao đầu tiểu tử, nhưng kỳ thật hắn đã sống cực kỳ lâu cùng trời đất, hắn tu luyện chính là Tam Vị Chân Hỏa, hình thể hắn đã dừng lại thành bộ dáng đồng tử, nội tâm Hồng Hài Nhi cực kỵ ghét bộ dàng này.
Giờ phút này bị Hồ Mị Nhi nói là mao đầu tiểu tử, Hồng Hài Nhi bị chọc giận, mà Tây Ngưu Hạ Châu hắn hoành hành đã quen, có thể nói cực kỳ ngang ngược càn rỡ, làm sao có thể chịu đựng tiểu yêu Hồ Mị Nhi giễu cợt?
- Nha đầu chết tiệt kia, Bản Đại Vương coi trọng ngươi là phúc phận của ngươi, nếu ngươi không gả cho ta, hôm nay Bản Đại Vương đem ngươi đốt sống chết tươi.
Ầm ầm!
Tam Vị Chân Hỏa, đốt sập hư không, đây là thần thông Hồng Hài Nhi được thiên phú, Tam Vị Chân Hỏa bốc hơi quanh thân hắn, uy năng La Thiên Kim Tiên đàn áp tới Hồ Mị Nhi.
Hồ Mị Nhi chỉ là Kim Tiên chi cảnh, đối mặt Hồng Hài Nhi La Thiên Kim Tiên thì không là đối thủ, nàng nhìn thấy Hồng Hài Nhi giận tím mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trong nháy mắt trắng bệch, đáy mắt hiện ra một vòng tuyệt vọng.
- Hồng Hài Nhi, ta chính là Thanh Khâu tộc hồ, hôm nay ngươi ép buộc ta, đợi tộc ta biết, tất nhiên đạp vào Hỏa Diệm Sơn tìm Ngưu Ma Vương đòi công đạo.
Hồ Mị Nhi rung động cảnh cáo nói.
- Hừ!
Nghe Hồ Mị Nhi nói, Hồng Hài Nhi hừ lạnh lên tiếng, ngôn từ khinh thường nói:.
Lão già Cha ta sẽ không quản loại việc nhỏ này, Bản Đại Vương còn không tin, chỉ vì một hồ nữ mà có thể khiến Thanh Khâu Hồ Tộc tiến về Hỏa Diệm Sơn tìm ta hỏi tội?
Hồng Hài Nhi cười lạnh liên tục, tay hắn cầm Hỏa Tiêm Thương hướng đến Hồ Mị Nhi, lúc đầu dung mạo còn trẻ con giờ phút này nhìn cũng có chút dữ tợn, bộ dáng một tên quái đản ương ngạnh.
- Ngươi... Ngươi đừng tới đây.
Khuôn mặt nhỏ Hồ Mị Nhi tái nhợt, giọng yêu kiều run run, nàng kết động Tiên quyết, dựng lên một bức tường mời rồi nhanh chân bỏ chạy vào rừng.
- Nha đầu chết Tiệt kia, ngươi có thể chạy đi đâu.
Hồng Hài Nhi cười lạnh liên tục, tay hắn cầm Hỏa Tiêm Thương vẩy vẩy đám yêu ma, bộ dáng như mèo vờn chuột không nhanh không chậm đuổi theo thiếu nữ.
...
Tiểu Yến Sơn cũng không lớn, cũng không phải phúc địa Tiên gia, chỉ là dãy núi bình thường, ở Tây Ngưu Hạ Châu nhắc tới nơi này ngay cả các loại yêu ma đều khinh thường không thèm chiếm cứ, núi này quá mức tầm thường, căn bản không linh khí có thể hấp thụ, núi này ngoại trừ các loài động vật chưa mở linh trí, thì căn bản không nhìn thấy bóng người nào.
Hồ Mị Nhi bối rối chạy trốn giữa rừng núi, các loại tiên thuật thỉnh thoảng đánh ra, có khi nàng hóa ra bản thể Thanh Hồ, có khi thi triển chướng nhãn pháp hóa thành một gốc cây nhỏ, nhưng trò mèo của Hồ Mị Nhi trong mắt Hồng Hài Nhi chỉ là múa rìu qua mắt thợ.
- Trốn, trốn a, ta xem ngươi có thể chạy trốn tới đâu đây.
Hồng Hài Nhi không nhanh không chậm đuổi sau lưng thiếu nữ, như mèo đuổi chuột, trong mắt thỉnh thoảng xẹt qua nét thích thú, phối hợp phía sau hắn rất nhiều yêu ma gầm nhẹ nhe răng cười, tăng thêm cảm giác cực kỳ khủng hoảng.
- Ghê tởm!
Khuôn mặt nhỏ Hồ Mị Nhi trắng bệch, đôi môi cắn chặt, nàng hóa thành một đạo thanh quang chạy ra khỏi núi, cả người đứng trước một tòa vô danh giữa sơn cốc.
- Ừm? Có người?
Bỗng nhiên, Hồ Mị Nhi kinh hỉ lên tiếng, khi nàng đi vào tòa sơn cốc này, thình lình nhìn thấy phía trước có một bóng người đứng bên cạnh đầm nước, chỉ là hơi nước nồng đậm che đậy thân ảnh này, khiến nàng không thấy rõ phía trước là nam hay là nữ.
Hồ Mị Nhi chính là Thanh Khâu Hồ Tộc, trời sinh nàng thông minh bất phàm, mặc dù nàng không biết phía trước là người nào, khả năng xuất hiện tại rừng sâu núi thẳm, người phía trước tất nhiên là tu tiên giả không thể nghi ngờ.
Ánh mắt Hồ Mị Nhi xoay động, lặng yên xẹt qua một nét vui mừng, mặc kệ đối phương tu vi như thế nào, chỉ cần có thể vì nàng tranh thủ giữ chân Hồng Hài Nhi, nàng hoàn toàn có thể thừa cơ hội chạy khỏi nơi đây.



Bạn cần đăng nhập để bình luận