Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2391: Đạo bất đồng bất tương vi mưu! (2)

Chương 2391: Đạo bất đồng bất tương vi mưu! (2)
- Như thế nào, Phong Thiên sư đệ, Hồng Lăng sư muội, các ngươi không muốn trợ giúp sư tôn một tay?
Diệp Huyền Ma vô cùng thông minh, hắn làm sao có thể buông tha cơ hội này, trực tiếp làm khó hai người.
- Sư tôn, đệ tử có câu này không biết có nên nói hay không.
Diệp Phong Thiên cũng không để ý tới Diệp Huyền Ma, khuôn mặt hắn trịnh trọng mà trang nghiêm, khom người bái lạy Diệp Hiên.
- Nói đi.
Diệp Hiên thản nhiên nói.
Diệp Phong Thiên hít sâu một hơi, rốt cục mở miệng nói:
- Sư tôn, từ khi đệ tử thành tựu sinh mệnh đại đạo, càng thể ngộ sự gian nan của vạn vật sinh linh, sinh mệnh rõ ràng đáng quý hơn bất kỳ thứ gì.
- Nếu ngài thật sự đi tìm những chí cường này báo thù, nhất định sẽ làm cho sinh linh thế gian đồ thán.
- Đệ tử ở chỗ này khẩn cầu sư tôn, thỉnh ngài buông ân oán năm xưa xuống, theo đệ tử trở lại Sinh Mệnh thần điện, từ nay về sau đệ tử vĩnh viễn làm dưới gối sư tôn, cùng Hồng Lăng hiếu thuận lão nhân gia ngài.
Diệp Phong Thiên nói xong lời này, trực tiếp quỳ xuống, trịnh trọng dập đầu ba cái, khẩn cầu.
- Sư tôn, thỉnh ngài buông xuống thù hận năm xưa.
Oản Hồng Lăng cũng theo Diệp Phong Thiên quỳ xuống đất khẩn cầu.
- Buông xuống thù hận?
Nhìn hai đại đệ tử quỳ xuống khẩn cầu, Diệp Hiên thì thào, sau đó nở nụ cười, chỉ là nụ cười của hắn rất lạnh, rất lạnh.
- Hai người các ngươi đứng lên đi.
Diệp Hiên thản nhiên nói.
- Sư tôn, ngài đồng ý với chúng ta?
Diệp Phong Thiên kinh hỉ hỏi.
- Phong Thiên, còn nhớ sư phụ đã từng dạy gì cho ngươi không?
Diệp Hiên thản nhiên nhìn về phía Diệp Phong Thiên nói:
- Thiên đạo vô tình, xem vạn vật như chó săn, địa đạo vô tình, chôn vong hồn vạn thế, nhân đạo vô tình, giết chóc ở nhân gian.
- Lục dục vô tình, thiên địa vô tâm.
- Ta không giết người, người sẽ giết ta, năm đó là vì sư mệnh cứng, nhiều lần chạy trốn được một mạng từ trong tay bọn họ. –
- Hai người các ngươi muốn ta buông bỏ cừu oán, nhưng năm đó bọn họ chưa từng buông tha cho vi sư?
Diệp Hiên thản nhiên nói.
- Nhưng sư tôn, trước mặt sinh mệnh, mỗi người đều bình đẳng, nếu ngài thật sự mở ra chiến tranh, Hỗn Độn ngũ vực sẽ gặp hạo kiếp, hàng tỷ sinh linh cũng sẽ đồ thán.
Diệp Phong Thiên khổ sở khẩn cầu.
- Trước mặt sinh mệnh, mỗi người đều bình đẳng?
- Nói nhảm.
Phanh!
Diệp Hiên vỗ bàn bay lên, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng nhìn về phía Diệp Phong Thiên nói:
- Vi sư nói cho ngươi, thế giới này cho tới bây giờ chưa từng có lời truyền buồn cười như ‘mọi người đều bình đẳng trước sinh mệnh’ này.
- Cường giả như núi, kẻ yếu như chó, kẻ yếu làm đồ ăn cho kẻ mạnh, thích hợp mới có thể sinh tồn, cái gọi là quy tắc đều là cường giả chế định, kẻ yếu chỉ có thể phục tùng quy tắc do cường giả định ra.
- Giống như một đứa trẻ nhà giàu và đứa trẻ nhà nghèo, bọn chúng từ khi sinh ra đã không bình đẳng.
- Cái gì gọi là sinh mệnh bình đẳng?
- Mệnh của kẻ yếu như con kiến hôi, cường giả quý tận như trời.
- Vì sao ngươi không đi thế gian một chút, nhìn những người có quyền lực có thế có tiền kia, làm sao khi dễ dân chúng nghèo túng?
- Sinh sát cướp bóc, cường giả đứng đầu.
- Đồ nhi tốt của ta, chẳng lẽ ngươi đã quên Kiếp Tiên thuật năm đó vi sư truyền cho ngươi, ngươi không phải cũng dùng pháp môn này cắn nuốt tu vi của kẻ yếu để tăng cường bản thân ngươi sao?
- Cái gọi là mọi thứ bình đẳng trước mặt sinh mệnh, ngươi không nghĩ rằng câu nói này buồn cười cỡ nào?
Diệp Hiên mắng Diệp Phong Thiên, hoàn toàn xem thường bốn chữ sinh mệnh bình đẳng mà hắn thờ phụng, càng nói nó không đáng một đồng.
- Ta...
Diệp Phong Thiên ngơ ngác tại chỗ, hắn muốn phản bác lời nói của Diệp Hiên, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nên nói cái gì.
- Tốt, cho dù sư tôn ngài nói có đạo lý, nhưng đệ tử thân là người đứng đầu nguyên hội thứ mười một, lại là người thành đạo đương thời, cũng tuyệt đối không cho phép ngài phát động chiến sự.
Diệp Phong Thiên không dám nhìn vào ánh mắt của Diệp Hiên, run giọng nói ra lời này.
- Phong Thiên, ngươi có tiền đồ, nói như vậy là ngươi muốn đối địch với vi sư sao?
Đôi mắt Diệp Hiên híp lại, một tia hàn quang xẹt qua đáy mắt hắn.
- Đệ tử không dám.
Diệp Phong Thiên dập đầu nói:
- Sư tôn đối với đệ tử có ơn truyền đạo truyền pháp, đệ tử tuyệt đối không dám đối địch với sư tôn, chỉ là đệ tử cảm niệm thương thiên có đức hiếu sinh, khẩn cầu sư tôn buông tha ân oán đừng lại giết chóc, cho vạn linh một thái bình thịnh thế, để vạn linh tránh khỏi nỗi khổ sinh linh đồ thán.
- Ha ha.
Diệp Hiên nở nụ cười, chỉ là hắn cười rất lạnh, đệ tử của hắn rõ ràng nhất, Diệp Phong Thiên đi sinh mệnh đại đạo, đưa ra lý do này nằm trong dự liệu của hắn.
Chỉ là pháp và đạo của Diệp Phong Thiên tự trái ngược hắn, ở trong mắt Diệp Hiên, sinh mệnh đại đạo cũng tràn đầy buồn cười.
- Nếu vi sư không đồng ý thì sao.
Diệp Hiên chắp tay mà đứng, nói.
- Nếu sư tôn không đồng ý, đệ tử cũng đành phải vô lý, đệ tử sẽ mang sư tôn trở lại Sinh Mệnh thần điện, vĩnh viễn hầu hạ bên cạnh sư tôn.
Ánh mắt Diệp Phong Thiên sáng quắc, hắn rốt cục ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Hiên, trong mắt xẹt qua vẻ kiên định.
Tuy Diệp Phong Thiên nói rất hàm súc, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, nếu Diệp Hiên không muốn buông tha thù hận, hắn chỉ có thể cùng Diệp Hiên đánh một trận.
- Oản Hồng Lăng, ngươi thì sao?
Diệp Hiên nở nụ cười, hắn giương mắt nhìn Oản Hồng Lăng.
- Phong Thiên là phu quân của đệ tử, đệ tử tuân theo ý nguyện của Phong Thiên, đệ tử cũng chỉ có thể bất hiếu, nhưng vẫn hy vọng sư tôn ngài hồi tâm chuyển ý.
Hai môi Oản Hồng Lăng khẽ cắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận