Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 349 - Nguyệt Cung là cấm kỵ?



Chương 349 - Nguyệt Cung là cấm kỵ?




Mà trong Địa Tiên giới có rất nhiều Yêu Vương, kẻ nào cũng đều có quan hệ sâu đậm cùng Phật Đạo hai mạch, ở đây cũng không thể nói tỉ mỉ.
Hai người ngồi nói suông, không hề đề cập đến việc gia nhập đạo thống, từ việc tu luyện tới trường sinh, hai người mỗi người phát biểu ý kiến của mình, thật có một loại cảm giác hận vì đã gặp nhau muộn.
Cho dù Trường Sinh Thiên Tôn đưa ra đạo pháp gì cũng đều có thể xác minh với Diệp Hiên, điều này cũng làm cho Trường Sinh Tiên Tôn càng thêm tin tưởng, Diệp Hiên này nhất định là Đại La Kim Tiên thượng cổ, không thể nghi ngờ, nếu không thì làm sao có thể cùng hắn đàm luận lâu như vậy.
Chỉ là Trường Sinh Thiên Tôn cũng không biết, Diệp Hiên tu luyện Bất Tử Tiên Kinh, bảo pháp này chính là vật đã tồn tại từ lúc khai thiên tích địa tới nay, luận đạo cùng Thái Ất Kim Tiên, hắn tự nhiên cảm thấy rất dễ dàng.
Lúc hai người càng nói, Trường Sinh Thiên Tôn lại càng mịt mờ giới thiệu về thế lực Xiển Giáo, cực lực muốn cho Diệp Hiên gia nhập vào nhất mạch này của hắn, chỉ là Diệp Hiên tránh nặng tìm nhẹ, cũng không có trực tiếp đồng ý với người này.
- Nguyệt Cung, Quảng Hàn tiên tử?
Lúc không biết gì, Diệp Hiên đã đem lời dẫn tới chỗ Quảng Hàn tiên tử, điều này cũng làm cho Trường Sinh Tiên Tôn hơi ngẩn ra, trong mắt đều xẹt qua một tia si mê, sau đó nhanh chóng tỉnh lại, chỉ cười một tiếng để che giấu việc mình thất thần.
- Quảng Hàn tiên tử sống một mình tại Nguyệt Cung, ngoại trừ Bàn Đào thịnh hội cùng Địa Tiên Chi Tổ kia mở hội Nhân Sâm Quả, bần đạo từng ở phương xa gặp qua nàng ta, chuyện này cũng đã trôi qua rất lâu rồi, không có duyên gặp một lần. Đạo hữu, không biết vì sao ngươi lại hỏi việc này?
Trường Sinh Thiên Tôn nghi ngờ hỏi thăm.
Diệp Hiên thờ ơ lạnh nhạt, khẽ mỉm cười nói:
- Nghe nói Quảng Hàn tiên tử là đệ nhất tiên tử trong tam giới, nhưng bần đạo cũng chưa từng thấy qua, trong lòng tự nhiên có chút hiếu kỳ.
Nghe được lời giải thích của Diệp Hiên, Trường Sinh Thiên Tôn chậm rãi gật đầu, mà sau đó lại khuyên nhủ:
- Đạo hữu, nghe bần đạo nói một lời, về Quảng Hàn tiên tử này, ngươi vẫn không nên nhìn thấy thì tốt hơn, ngày sau đi qua Nguyệt Cung cũng phải đi đường vòng.
- Ồ?
Đôi mắt Diệp Hiên đông lại một cái, mặt giãn ra, mỉm cười nói:
- Đạo hữu nói thế là thế nào? Lẽ nào vị Quảng Hàn tiên tử này còn có thể ăn thịt người hay sao?
Trường Sinh Thiên Tôn lắc đầu cười khổ nói:
- Vẻ đẹp của Quảng Hàn tiên tử làm cho không người nào có thể ngăn cản bản thân, mặc dù nàng ta không ăn thịt người, nhưng vô số người sinh lòng mến mộ.
Ngươi xem chí tôn tam giới Ngọc Đế kia, tu vi sâu xa khó hiểu, đều từng vì nàng ấy mà si mê muôn đời, ngươi nhìn Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân, mỗi trăm năm vào đêm trăng tròn, đều mang theo vạn hoa đưa vào Nguyệt Cung, còn có rất nhiều đại thần ngày đêm mong nhớ Quảng Hàn tiên tử mà không thể được.
Một vạn năm trước, Nguyên Ma kia chính là Thái Ất Kim Tiên, hắn họa loạn tam giới, hắn nghe nói Quảng Hàn tiên tử xinh đẹp tuyệt mỹ nên đã tự mình đi đến Nguyệt Cung, ngươi đoán kết quả cuối cùng như thế nào?
Trường Sinh Thiên Tôn lắc đầu cười khổ.
- Kết quả như thế nào?
Diệp Hiên nhắm mắt lại.
- Cái tên Nguyên Ma kia quá mức tự đại, hắn có thể hoành hành không cố kỵ ở tam giới, chúng tiên Thiên Đình không thể bắt được hắn, kỳ thực hắn cũng không biết, là bởi vì người đại thần thông chân chính không có ý trấn áp hắn, nhưng hắn đi đến Nguyệt Cung đã triệt để làm những người này tức giận.
Trường Sinh Thiên Tôn nói đến đây, đôi mắt đều có chút ngẩn ngơ, tiếp tục nói:
- Một ngày kia, Quán Giang Khẩu biến ảo phong vân, chiến thần đệ nhất tam giới Dương Tiễn cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao trong tay, thi triển pháp tướng thiên địa, theo Địa Tiên Giới tiến đên ba mươi ba trọng thiên, thẳng vào trong Nguyệt Cung, chỉ một đao trảm mạnh xuống đã đánh Nguyên Ma ra khỏi Thiên Giới, lại còn truy sát mấy ngàn vạn dặm, suýt chút nữa đánh Nguyên Ma hồn phi phách tán mà chết.
- Tên Nguyên Ma này chật vật chạy trốn, tuy có thể trốn thoát khỏi tay Dương Tiễn, nhưng một ít tiên thần lại bắt lấy cơ hội Nguyên Ma trọng thương, phong ấn hắn vào trong thông đạo ngược chiều, mới có trận đại chiến thượng cổ kia.
- Cho nên bần đạo phải khuyên đạo hữu, nếu như có ngày đi qua Nguyệt Cung, ngàn vạn lần ngươi phải đi đường vòng, nếu như chọc một số người bất mãn, dù cho ngươi gia nhập vào Xiển Giáo nhất mạch ta, thì ta cũng không có thể cứu ngươi được.
Trường Sinh Thiên Tôn liên tục nói, cũng mịt mờ nhắc nhở Diệp Hiên, ngàn vạn lần không nên có bất kỳ ý nghĩ gì đối với Quảng Hàn tiên tử, nguyên do bởi vì cái giá lớn phải trả này là Diệp Hiên căn bản không chịu nổi.
Đáng tiếc, đối với lời cảnh cáo của Trường Sinh Thiên Tôn, mặt Diệp Hiên cũng không chút biến hóa nào, cũng để cho người khác không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
Nguyệt Cung, Diệp Hiên nhất định phải đi, hơn nữa cành nhanh càng tốt, bởi vì hắn không chỉ có muốn đưa Nguyệt Thần đến Nguyệt Cung, càng muốn lợi dụng Quảng Hàn tiên tử đạt thành một ít chuyện mà hắn cần làm.
Hai người lần nữa nói chuyện phiếm nửa ngày, sau đó Diệp Hiên cũng đứng dậy cáo từ, cho đến khi hắn rời khỏi Trường Sinh Tiên Cung, nụ cười trên mặt Trường Sinh Thiên Tôn cũng không còn nữa, ánh mắt nhìn bóng lưng Diệp Hiên đi xa lại đầy sâu xa.
- Người này lòng dạ quá sâu, tuyệt đối không phải kẻ vớ vẩn.
Trường Sinh Thiên Tôn lẩm bẩm tự nói.
...
Ra khỏi Trường Sinh Tiên Cung, Diệp Hiên cưỡi mây đi xa, chỉ là Diệp Hiên cũng không biết, sớm có Tiên Quan đã đem hành tung của hắn báo cho Ngọc Đế, hiển nhiên mỗi một lời mỗi một hành động của hắn đều được Ngọc Đế nhìn kỹ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận