Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 946 - Thời không dã vọng



Chương 946 - Thời không dã vọng




- Quỳ trước bản đế, ta muốn ngươi tận mắt nhìn Tổ Vu Thần Miếu tan thành mây khói ở trước mặt ngươi.
Diệp Hiên tàn khốc nhe răng cười, Vu Lão tái nhợt bị hắn nắm lấy sợi tóc nâng lên, để Vu Lão với hai đầu đứt gãy quỳ gối trên mặt đất, đánh ra một đạo tiên pháp đại thuật, Vu Lão bất động tại chỗ, giờ phút này muốn cử động một chút cũng không thể.
Bỗng nhiên quay người, Diệp Hiên nhanh chân đi đến Tổ Vu Thần Miếu, điều này khiến cho Vu Lão bi thương gầm thét, hai mắt đục ngầu huyết hồng chảy xuống rất nhiều huyết lệ.
- Tên súc sinh nhà ngươi sẽ không được chết tử tế.
Vu Lão quỳ gối trên mặt đất, toàn thân hắn đẫm máu không một chỗ nào nguyên vẹn, tiếng oán độc hận thù nguyền rủa không dứt, chỉ là trong mắt cuồn cuộn chảy xuôi huyết lệ, âm thanh thê lương mà khàn khàn.
Dãy núi rung động, tiếng giết chóc rung trời, bộ chúng Thiên Đình cùng người Vu Tộc chém giết lẫn nhau đến giai đoạn gay cấn, huyết thủy thê diễm vẩy khắp mỗi một ngõ ngách, tiếng rống giận lấn át truyền đến.
Vu Lão rống giận, hắn trợn mắt nhìn Diệp Hiên từ từ đi xa, tiếng oán độc nguyền rủa truyền đến, nhưng không thể nào ngăn cản Diệp Hiên đi đến Tổ Vu Thần Miếu.
Bên trong thiên địa Vu Tộc tổng cộng có mười hai toà Tổ Vu Sơn, bên trong mỗi tòa Tổ Vu Sơn đều có một tòa Tổ Vu Thần Miếu, trong đó thờ phụng thần tượng Tổ Vu, giờ phút này Diệp Hiên bước vào Tổ Vu Sơn, đến trước thần tượng Chúc Cửu Âm Tổ Vu.
Chúc Cửu Âm, một trong Thượng Cổ Thập Nhị Tổ Vu, còn có cách gọi khác, Thời Gian Tổ Vu.
Thời gian thần bí nhất, cũng khó lường nhất, Thánh Nhân cũng không dám chạm đến, trong đó liên quan đến quá khứ hiện tại tương lai, mà Chúc Cửu Âm là một vị tồn tại cực kỳ thần bí bên trong Thượng Cổ Thập Nhị Tổ Vu.
Truyền thuyết nói rằng, Chúc Cửu Âm có thể nghịch chuyển thời không, càng có thể xuyên qua quá khứ tương lai, bởi vì hắn là Thời Gian Tổ Vu, dù Thánh Nhân cũng không có cách gì với hắn.
Chỉ là truyền thuyết quá mức khuếch đại, nếu Chúc Cửu Âm có thể xuyên qua quá khứ tương lai, năm đó đại kiếp Vu Yêu cũng sẽ không phát sinh, Vu Tộc cũng sẽ không cùng Thượng Cổ Yêu Đình lưỡng bại câu thương, sớm đã trở thành nhân vật chính trong trời đất.
Trước Tổ Vu Thần Miếu.
Diệp Hiên chắp hai tay sau lưng, âm trầm nhìn chăm chú Tổ Vu Thần Miếu, hỗn độn thần quang lượn lờ quanh người hắn, hữu chưởng của hắn ù ù nâng lên, hỗn độn thần quang cực kỳ khủng bố ngưng tụ trong lòng bàn tay, như sau một khắc muốn hủy hoại Tổ Vu Thần Miếu.
- Diệp Hiên, ngươi hủy Tổ Vu Thần Miếu ta, Vu Tộc ta sẽ liều một trận sống chết với ngươi.
Hai đầu gối Vu Lão đứt gãy, chỉ có thể quỳ trên mặt đất, hai mắt hắn tràn đầy huyết lệ, rống giận lên tiếng đối với Diệp Hiên.
Đáng tiếc, dù Vu Lão phẫn nộ gào thét Diệp Hiên cũng không thèm nhìn, một nụ cười tàn khốc lộ trên khóe miệng hắn, một chưởng của hắn vỗ tới Tổ Vu Thần Miếu, trời đất ù ù nổ vang.
Một chưởng lớn che trời ngưng tụ trong hư không, mang theo khí tức hủy trời diệt đất vỗ xuống Tổ Vu Thần Miếu, nhưng cũng vào thời điểm này, Tổ Vu Thần Miếu bỗng nhiên mờ đi, chư thiên hư không truyền đến âm thanh tụng kinh.
Vạn cổ thương mang, ù ù tụng kinh, từng dòng phù văn Vu Tộc tràn ra từ trong Tổ Vu Thần Miếu, một chưởng che trời của Diệp Hiên bị chôn vùi từng khúc, hóa thành từng điểm ánh sáng theo gió tan biến giữa trời đất.
- Tổ Vu hiển linh, Tổ Vu hiển linh.
Một màn như thế, khiến Vu Lão ngốc trệ, sau đó trên mặt hiện ra cuồng hỉ, hắn kích động rống to, khuôn mặt tái nhợt không giọt máu lúc đầu trở nên ửng hồng.
- Thời gian chi lực?
Nhìn Tổ Vu Thần Miếu tách ra thần quang, sắc mặt Diệp Hiên âm trầm kinh nghi bất định, đáy mắt càng âm hàn, càng không có nửa ý lùi bước.
Diệp Hiên là người rất thông minh, hắn chưa từng tự để mình vào nguy hiểm, hắn dám mang theo bộ hạ Thiên Đình tới giết người Vu Tộc, bởi vì hắn thật sâu biết, Thượng Cổ Thập Nhị Tổ Vu đã ngủ say, căn bản không có ở trong thiên địa Vu Tộc.
Tin tức này là do năm đó Kiếm Ma nói ra, đây cũng là nguyên nhân Diệp Hiên dám sát phạt Vu Tộc, dù sao chính Diệp Hiên cũng biết, nếu hắn đối mặt Thượng Cổ Thập Nhị Tổ Vu, giờ phút này hắn căn bản cũng không phải đối thủ.
Chỉ là giờ phút này Tổ Vu Thần Miếu phát ra ánh sáng tràn ngập thời gian chi lực, mặc dù thời gian chi lực cực kỳ yếu ớt, nhưng có thể triệt tiêu một kích muốn hủy diệt Tổ Vu Thần Miếu của hắn.
- Có chút bản lĩnh.
Diệp Hiên thả lỏng hai tay, hai mắt hắn híp lại đi đến trước Tổ Vu Thần Miếu, dưới ánh mắt kinh hãi của Vu Lão, đi vào trong Tổ Vu Thần Miếu.
Trong Tổ Vu Thần Miếu
Hương hỏa lượn lờ, tứ phương trang nghiêm, một pho thần tượng màu đen đặt ở giữa, giờ phút này thần quang nở rộ to lớn, từng miếng từng miếng Vu Tộc văn tự thần bí lượn lờ quanh thần tượng, khiến cho người ta vừa nhìn, tâm thần đột nhiên hoảng hốt.
Thần tượng màu đen, thân người đầu rồng, còn có tám cánh tay, lân giáp từng mảnh từng mảnh bao phủ toàn thân, khiến người ta nhìn không ra thần tượng là loài vật gì, nhưng Diệp Hiên lại biết đây chính là hình dạng ban đầu của Chúc Cửu Âm.
- Thời gian Tổ Vu?
Diệp Hiên dạo bước đi tới thần tượng Tổ Vu, trong miệng nỉ non tự nói, hai mắt toả ra ánh sáng thâm thúy.
Cho tới nay Diệp Hiên có một nghi vấn, mà cái nghi vấn này chính là liên quan tới tương lai hắn, năm đó hắn tham gia Nữ Oa thịnh hội được người từ tương lai tới cứu, càng tận mắt nhìn thấy tương lai của mình, từ đầu đến cuối, cái nghi vấn này tràn ngập trong lòng hắn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận