Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 111 - Ngươi sẽ chết rất thê thảm (1)



Chương 111 - Ngươi sẽ chết rất thê thảm (1)




Một màn như thế, tự nhiên làm cho thành viên địa tổ tranh nhau quan sát, còn có tiếng bàn luận khe khẽ dồn dập vang lên.
- Không nhìn ra, tiểu tử Trương Tiểu Nhược này thật to gan, dám đi quấy rầy Diệp khách khanh?
- Cậu thì biết cái gì, Tiểu Nhược vẫn luôn tu luyện rất khắc khổ, chỉ là chậm chạp không có tiến triển, hắn đây cũng là bắt buộc mạo hiểm.
- Nếu tôi nói, Tiểu Nhược đây chính là làm điều thừa, con đường tu luyện chính là việc tiến hành theo chất lượng, mặc dù vị Diệp tiên sinh này có tu vi khủng bố, nhưng ở phương diện chỉ điểm võ pháp, có thể đề cao Tiểu Nhược được bao nhiêu?
Những lời bàn luận dồn dập vang lên, Trương Tiểu Cường tự nhiên nghe lọt vào trong tai mà mặt đỏ cũng tới mang tai, chỉ là kiên định trong mắt ánh mắt cũng không thay đổi chút nào.
Một căn cọc sắt, chính là Tinh Thiết chú thành, trình độ cứng cáp tự nhiên bất phàm.
- Dùng lực lượng lớn nhất của cậu tới nện vào cậy cọc sắt này.
Diệp Hiên trở về nhìn Trương Tiểu Cường.
- Được, Diệp tiên sinh.
Trương Tiểu Cường ngưng thần tĩnh khí, đem những lời nghị luận xung quanh vứt bỏ ngoài tai, cho đến khi qua hơn mười hơi thở, hắn cảm giác mình đã nằm ở trạng thái cao nhất, trực tiếp hóa chưởng thành quyền bỗng nhiên đánh vào trên cọc sắt.
Ầm!
Một âm thanh muộn hưởng, cọc sắt thoáng lay động, âm thanh ông hưởng một hồi nhưng ngay cả một quyền ấn đều không lưu xuống, điều này cũng làm cho Trương Tiểu Cường xấu hổ cúi đầu xuống.
- Chân là gốc rễ của mặt đất, thân phải bất động như núi, cột sống như đại long, huyết khí lại tựa như đại dương mênh mông, lấy đai lưng làm khố, lấy khố mang cánh tay, lấy cánh tay mang quyền, ngưng tụ khí huyết toàn thân làm một chút, lúc đấm ra một quyền, làm phải có niềm tin vô địch.
Như Mộ Cổ gõ Thần Chung, lại tựa như ánh sáng đánh thẳng tới.
Làm Diệp Hiên âm thanh vừa vang lên, Trương Tiểu Cường ngẩn mặt ra, đôi mắt lại xuất hiện tia sáng bối rối, tựa như rơi vào trong trầm tư.
Đầy đủ mười phút trôi qua, Trương Tiểu Cường cũng không nhúc nhích, mà xung quanh lại bị thành viên địa tổ vây xem, sự khinh miệt trong mắt càng là đã mơ hồ tán đi ý.
- Hắc hắc…
Bỗng nhiên!
Trương Tiểu Cường mở hai mắt ra, một tinh quang từ trong mắt hắn xẹt qua, trong miệng nổ vang một tiếng, hắn lần nữa hóa chưởng thành quyền, chỉ thấy quyền mang tựa như lưu tinh rực rỡ, cuồng bạo oanh kích cọc sắt.
Đùng!
Thiết quyền đụng vào cũng không dị hưởng, giữa lúc mọi người bất đắc dĩ lắc đầu muốn ai đi đường nấy, một tiếng giòn vang cực kỳ nhỏ từ giữa cọc sắt truyền đến, cũng để cho thành viên địa tổ vây xem trợn tròn đôi mắt, không thể tin được mà nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tinh Thiết đúc thành cọc sắt, đang rạn ra như mạng nhện, số lượng lớn cục sắt không ngừng rớt xuống đất, cho đến khi một tiếng ầm ầm nổ vang truyền đến, chỉ thấy cọc sắt chợt nổ tung thành cặn bã, từng toái thiết chói mắt rơi xuống đất, tựa như muốn đâm đến người ta không mở mắt ra được vậy.
Yên lặng, vắng vẻ, yên tĩnh như chết.
Diễn võ tràng Địa tổ lại không chút tiếng động nào.
Đầy đủ qua hơn mười hơi thở, các thành viên Địa tổ trợn mắt hốc mồm toàn bộ náo động lên tiếng, càng là tranh nhau đi tới trước người Trương Tiểu Cường, không ngừng vuốt khắp người hắn, tựa như đang quan sát trân bảo hiếm thế vậy.
- Tiểu Nhược... Không đúng... Tiểu Cường... Đây thật là cậu làm?
Có thành viên địa tổ hoảng sợ đặt câu hỏi.
- Chuyện này... chuyện này sao có thể?
- Tiểu Cường chẳng qua chỉ là tu vi Am Kình, làm sao có thể đánh nát cọc sắt được?
Tiếng nghị luận ồn ào náo động không ngừng truyền đến, mà Trương Tiểu Cường cũng ngây ngốc nhìn thiết phiến tán rơi dưới mặt đất, càng không ngừng xoa bàn tay của mình, giống như đang dại ra giữa.
- Diệp... Diệp tiên sinh... Cám... Cám ơn ngài.
Trương Tiểu Cường cuối cùng cũng tỉnh lại, lại vì vui quá mà khóc ướt cả mắt, trực tiếp quỳ rạp xuống trước người Diệp Hiên, không ngừng dập đầu cảm tạ.
Cho đến lúc này, mọi người mới hoàn toàn tỉnh ngộ, điều này cũng làm cho đôi mắt bọn họ nhìn về phía Diệp Hiên hiện ra cực kỳ thân thiện, còn có người rục rịch, muốn tiến lên cầu xin Diệp Hiên chỉ điểm một phen.
Đáng tiếc, không đợi thành viên Dịa tổ đi tới trước người Diệp Hiên, Thanh Long đã đi nhanh đến, trực tiếp đưa vẫy lui nhóm bọn hắn, mà phía sau lại rung động nhìn thiết phiến đầy đất, lúc này mới cúc cung thi lễ với Diệp Hiên, nói:
- Diệp tiên sinh, trước đó là Thanh Long vô tri, hiện tại nhận lỗi với ngài.
- Không sao cả, anh không cần như vậy.
Diệp Hiên mỉm cười nói.
Nhìn Diệp Hiên cũng không có ý trách tội, lúc này Thanh Long mới yên lòng lại, mà sau đó lại cười mắng Trương Tiểu Cường:
- Xú tiểu tử còn không mau đứng lên, Diệp tiên sinh không thích dập đầu như thế.
Trương Tiểu Cường nhanh chóng đứng dậy, trên mặt cực kỳ hưng phấn, đôi mắt nhìn Diệp Hiên càng mang đầy sùng bái.
Không trách Trương Tiểu Cường kích động như thế, mấy năm này hắn ở địa tổ nhận hết cười nhạo, nhưng hôm nay được Diệp Hiên chỉ điểm, rốt cục cũng có cảm giác hãnh diện, càng là chứng kiến con đường tươi sáng phía trước.
Thanh Long dặn dò Trương Tiểu Cường một phen, bảo hắn tu luyện thật tốt, đừng cô phụ ơn chỉ dạy của Diệp Hiên.
Điều này cũng làm cho Trương Tiểu Cường liên tục gật đầu, lần nữa Diệp Hiên cảm tạ một phen, mà sau đó lại đón ánh mắt ghen tỵ của các thành viên địa tổ mà bước vào diễn võ tràng tu luyện.
- Diệp tiên sinh, ta có một yêu cầu quá đáng, còn hy vọng ngài có thể bằng lòng.
Khi hai người Diệp Hiên lần nữa ngồi xuống, Thanh Long lại khao khát nhìn về phía Diệp Hiên.
Không cần Thanh Long nói, Diệp Hiên cũng biết đối phương muốn nói cái gì, hiển nhiên Thanh Long chứng kiến Trương Tiểu Cường thay đổi như thế, hắn là muốn mời Diệp Hiên giáo dục thành viên Địa tổ một phen.



Bạn cần đăng nhập để bình luận