Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 911 - Kiệt ngạo bất tuần, vô pháp vô thiên



Chương 911 - Kiệt ngạo bất tuần, vô pháp vô thiên




- Đa tạ đạo hữu thành toàn.
Diệp Hiên chắp tay thi lễ một cái, y bào ầm ầm khuấy động, một tia sương mù vờn quanh hắn, thân hình của hắn dần dần biến thành hư ảo vô biên, một lực hút cực kỳ khủng bố hiện ra trong cơ thể.
- Kiếp tiên thuật!
Ông!
Thiên địa treo ngược, nhật nguyệt vô quang, ngàn vạn dặm thiên địa chợt tối đen, trên đỉnh BẮC phong Linh sơn, Diệp Hiên giống như hóa thành một vòng xoáy khủng bố, đang nhanh chóng cắn nuốt Chuẩn Thánh lực do thiện ác hai thi lưu lại đưa vào trong cơ thể.
Ầm ầm.
Hắc ám vô biên bao trùm thiên địa, một cỗ ba động không cách nào tưởng tượng sinh sôi nảy nở trên Bắc phong Linh sơn, còn có một loại cảm giác khủng bố đến cực hạn dâng lên trong đáy lòng chúng sinh tam giới.
Cô đơn, bóng tối, khô héo, tuyệt vọng, tất cả các loại cảm xúc tiêu cực nảy sinh giữa trời đất.
Cho dù Phật Đà Bồ Tát đang ở trên Linh sơn, tâm thần đều đang khuấy động, trong lòng trống rỗng dâng lên một cỗ ý tứ bạo ngược.
- A Di Đà Phật!
Bỗng nhiên, vạn cổ lôi âm, ong ong tụng kinh, chư thiên phật ảnh hiện hóa bầu trời, chỉ thấy một khuôn mặt Phật thật lớn hiện ra trên Bắc phong Linh sơn, một cỗ ánh sáng vàng chói hàng ma phục yêu nở rộ trong bầu trời.
- Thiên địa động loạn, hắc ám đại kiếp nạn, tuyệt không thể lưu ma căn sâu năngnj này, Ngộ Không ngươi đang trợ trụ vi ngược.
Ngàn vạn dặm trời cao truyền đến âm thanh trầm thấp, khuôn mặt Phật khủng bố kia hiện ra kim cương pháp tướng, một đôi mắt Phật đang ầm ầm chuyển động, còn có một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa truyền đến.
Trên Bắc phong Linh sơn, Diệp Hiên hóa thân thành vòng xoáy hắc ám, khuôn mặt hiện tại dữ tợn phồng lên, đang toàn tâm lâm vào trong tu luyện, quanh thân càng là phòng đầy gân xanh, gương mặt cực kỳ vặn vẹo, hiển nhiên đang chịu đựng nỗi đau không thể tưởng tượng được.
- Dược Vương Lưu Ly Phật!
Tôn Ngộ Không được hỗn độn thần quang che đậy, hắn ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, một tia sắc bén hung hãn hiện ra từ trong đôi mắt của hắn, tiếng rống chấn động hoàn vũ, nổ tung trời đất.
Dược Vương Lưu Ly Phật, một trong những Phật tổ phương Tây, vạn cổ chưa hiện ra tam giới, nhưng hắn chính là một vị Chuẩn Thánh cao cao tại thượng, cũng là một nhân vật khủng bố không cách nào tưởng tượng được, không phải Đa Bảo Như Lai và Nhiên Đăng Cổ Phật có thể so sánh.
- Khổ hải vô biên, quay đầu lại là bờ, người này có giết chóc quấn thân, nếu để cho hắn bước vào Chuẩn Thánh, tam giới sẽ xảy ra một hồi hạo kiếp không thể tưởng tượng được.
Thương khung vô biên, mặt Phật dữ tợn, Dược Vương Lưu Ly Phật gầm nhẹ thành tiếng, một vầng phật quang dâng lên trong bầu trời, còn có một loại ba động khủng bố không cách nào tưởng tượng được đang nở rộ.
- Trăm lần bất khuất, ngàn chết không hối hận, nếu ngươi dám ngăn cản hắn thành đạo thì hỏi qua thanh sắt trong tay lão tôn ta đã?
Kiệt ngạo bất tuân, vô pháp vô thiên, hỗn độn thần quang quanh người Tôn Ngộ Không xông lên trời, âm thanh bá thiên tuyệt địa nổ tung trong Linh sơn, chỉ thấy mặt đất bô biên đang ầm ầm rung chuyển, một đường ngấn khủng bố hiện ra.
- Bổng đến!
Ầm ầm!
Thiên địa ong vang, thời không rung chuyển, một đạo kim mang từ trong mặt đất phóng lên trời, một cây thiết bổng màu vàng nở rộ ngàn vạn kim quang, kim quang loạn thiên động địa bắn ra tám phương, bị Tôn Ngộ Không nắm trong tay.
- Xem bỏng!
Thiết bổng múa càn khôn, Tôn Ngộ Không cười điên cuồng đầy kiệt ngạo, hắn nghịch thiên lay động thiết bổng, bóng bổng màu vàng hóa thành mười vạn dặm giống như muốn đâm thủng trời cao.
Bang bang!
Thiết bổng nứt trời xanh, pháp tướng hoành thiên địa, Tôn Ngộ Không không hổ là nhân vật tuyệt thế kinh thiên động địa, thân thể hắn lớn mười vạn trượng, một cây thiết bổng quét ngang lục hợp bát hoang, trực tiếp đập mặt Phật che trời tứ phân ngũ liệt, để phương thiên địa này nổ nát không chịu nổi.
- A Di Đà Phật!
Hàng ma rống giận, phật quang đầy trời, một lão tăng bộc phát phật quang chín màu hiện ra trong bầu trời, hai tay hắn chắp lại tụng một tiếng phật hiệu, phật quang quanh thân rối loạn hư không, trợn mắt nhìn Tôn Ngộ Không.
- Ngộ Không, khổ hải vô biên, quay đầu lại là bờ.
Dược vương Lưu Ly Phật lên tiếng khuyên can.
- Khổ hải khồn có đường, đi thẳng về phía trước, thần chắn sát thần, Phật chắn giết Phật.
Tôn Ngộ Không kiệt ngạo nhe răng cười, một cây gậy sắt lay động trời cao đất, hàng tỷ bổng ảnh gào thét trường thiên, mang theo uy thế khủng bố chiến thiên tuyệt địa đánh xuống Dược Vương Lưu Ly Phật.
Keng!
Một gậy trấn sơn hà, cả linh sơn cuồng bạo lay động, quần phong vô tận hóa thành khói bụi, sắc mặt Dược Vương Lưu Ly Phật âm trầm, một đôi phật chưởng đánh về phía hư không, khó khăn lắm mới ngăn cản được đập phá bạo ngược khủng bố của Tôn Ngộ Không.
- Ngộ Không, ngươi đã thành Phật nhiều năm, chẳng lẽ muốn lần nữa làm yêu?
Dược Vương Lưu Ly Phật từng bước lui về phía sau, nhưng phật chưởng trong tay vẫn đang che trời, còn có ngàn vạn phật quang hiện ra ở tám phương thiên địa, lớn tiếng chất vấn Tôn Ngộ Không.
- Cái gì gọi là Phật? Cái gì gọi là yêu?
- Lão Tôn không kính thiên địa, không kính tiên phật, ngay cả khi thành yêu thì như thế nào?
Tôn Ngộ Không cười dữ tợn, thanh sắt trong tay lay động bầu trời, mỗi một gậy rơi xuống đều khiến Dược Vương Lưu Ly Phật không ngừng lùi lại, phật quang quanh thân đều từng tấc từng tấc sụp đổ.
Tôn Ngộ Không quá đáng sợ, chiến lực lại càng không cách nào tưởng tượng được, tuy rằng hắn tán đi phương pháp Trảm Tam Thi, nhưng dù sao cũng là một vị Chuẩn Thánh, từng đi qua con đường lấy lực chứng đạo, Dược Vương Lưu Ly Phật căn bản không phải đối thủ của hắn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận