Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 687 - Dã tâm của Diệp Hiên (2)



Chương 687 - Dã tâm của Diệp Hiên (2)




Vì sao Diệp Hiên muốn trì hoãn đại điển đăng cơ đến trăm năm sau?
Hắn đang chuẩn bị cho các đạo thống, cũng đang cho mình thời gian cải tổ lại Thiên đình.
Trăm năm sau, hắn muốn tế thiên đăng lâm thiên đế, chủ nhân các đạo thống đều phải đến tham lễ, đây cũng là quá trình nhất định phải đi.
Nếu Diệp Hiên muốn lên ngôi Thiên Đế, vậy hắn tuyệt đối sẽ không yếu đuối như Ngọc Đế, hắn muốn ở trong thời gian trăm năm đổi mới Thiên Đình, đến lúc đó chủ nhân các đạo thống đi tới Thiên Đình, hắn cũng phải hướng những người này biểu đạt thái độ của mình.
Thái độ gì?
Diệp Hiên, tam giới cộng chủ, hiệu lệnh thiên địa.
Thuận theo ta thì sống, nghịch ta thì chết, đây chính là thái độ diệp Hiên muốn biểu đạt.
Hắn cũng không phải Ngọc Đế năm xưa, đối mặt với các đạo thống đều bó tay bó chân, phàm là người không phục hiệu lệnh của hắn, đó chính là địch nhân của hắn.
Mà trở thành địch nhân của Diệp Hiên hắn, chỉ có một con đường chết.
Khi Diệp Hiên dặn dò xong tất cả mọi chuyện, đám người Thân Công Báo rời khỏi Đấu Ngưu cung, tất cả đều dựa theo diệp hiên phân phó đi làm việc, điều này cũng làm cho trong tòa Đấu Ngưu cung chỉ còn lại Tử Vi đế quân cùng Diệp Hiên hai người.
- Thiên Đế, ngươi.....
Không đợi Tử Vi đế quân nói xong, Diệp Hiên nhẹ giọng ngắt lời, nói:.
- Huynh trưởng không cần gọi ta như thế, ngươi và ta mặc dù không có nghĩa kết kim lan, nhưng ân của huynh trưởng năm đóm tiểu đệ ghi nhớ trong lòng. ”.
Nhìn khuôn mặt thành khẩn của Diệp Hiên, Tử Vi đế quân cười, biết mình quả nhiên không nhìn lầm người, ngay cả Diệp Hiên lên ngôi Thiên Đế,cũng không có bất kỳ vẻ kiêu ngạo nào.
- Thiên Đế, tuyệt đối không thể như thế, nếu ngươi là người đứng đầu tam giới, xưng hô không thể qua loa.
Tử Vi đế quân nói.
- Huynh trưởng nói đùa, nếu ở trước mặt người ngoài huynh trưởng có thể tôn trọng ta một tiếng Thiên Đế, nhưng lúc không có người còn mời huynh trưởng gọi ta một tiếng hiền đệ là được.
Diệp Hiên mỉm cười nói.
- Ha ha, được.
Tử Vi đế quân cất tiếng cười to.
- Hiền đệ, vi huynh có chuyện không biết có nên nói hay không.
Tử Vi đế quân tươi cười một lúc, sắc mặt dần dần biến thành trịnh trọng.
- Huynh trưởng cứ nói.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
Hơn mười hơi trôi qua, Tử Vi đế quân giống như đang suy nghĩ cái gì, Diệp Hiên cũng không quấy rầy, giống như biết Tử Vi đế quân muốn nói cái gì.
- Hiền đệ, ngươi hiện tại là thiên đế, lại càng là chủ nhân trên danh nghĩa của tam giới, nhưng ngươi phải biết rằng, tranh đấu đạo thống không phải chuyện đâu, cho dù Thông Thiên giáo Chủ ở phía sau ngươi duy trì mạnh mẽ, nhưng những đạo thống khác cũng có Thánh nhân ở bên cạnh.
Tử Vi đế quân lo lắng lên tiếng, sau đó nhìn Diệp Hiên, tiếp tục nói:.
- Hiền đệ, nghe vi huynh khuyên một câu, nếu ngươi đã trở thành cộng chủ tam giới, cũng nên buông xuống ân oán trước đó ngươi cùng Linh Sơn, Xiển giáo, như thế mới có thể làm cho ngồi vững vị trí Thiên Đế. ”.
Nghe tử vi đế quân nói, Diệp Hiên lắc đầu, đôi mắt của hắn hơi lơ lửng, âm thanh lẩm bẩm nói:.
- Huynh trưởng có điều không biết, chính là cái gọi con đường tranh phong không tiến thì lui, nếu ta làm việc như Ngọc Đế, cho dù có thể an ổn ngàn vạn năm, nhưng cũng chỉ là quân cờ trong tay Thánh nhân mà thôi.
Diệp Hiên nói tới đây, Đại La tiên quang hơi bốc hơi, càng chậm rãi từ trên ngai vàng Thiên Đế đứng dậy, đôi mắt mở ra nhìn tám phương thiên địa, quanh thân nở rộ một cỗ khí thế cực kỳ bá đạo.
- Diệp Hiên ta tu đạo sáu ngàn năm, chưa bao giờ nghĩ rằng khuất phục dưới người, càng chưa bao giờ nghĩ tới muốn nhẫn nhục sinh tồn. Nếu ta đã trở thành tam giới chi chủ, tự nhiên phải hiệu lệnh tam giới, ngay cả các đạo thống đều có Thánh nhân ở bên cạnh, cũng không ngăn cản được bước chân của ta.
Diệp Hiên nói tới đây, xoay người nhìn về phía Tử Vi đế quân, đôi mắt đều khẽ phát sáng nói:.
- Huynh trưởng, nếu ngươi nguyện ý ở lại bên cạnh ta giúp ta thành tựu đại sự, nếu Diệp Hiên ta có một ngày đăng lâm Thánh vị, ngai vàng này sẽ để huynh trưởng ngồi.
- Hít!-.
Tử Vi đế quân hít một hơi thật sâu, ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Hiên, cả người đều có chút ngốc trệ, hắn như thế nào cũng không ngờ, Diệp Hiên lại có dã tâm lớn như vậy, lại nhìn chằm chằm vị trí Thánh nhân cao cao tại thượng kia.
- Hiền đệ, ngươi... ?
Đôi mắt Tử Vi đế quân phức tạp, không biết nên nói cái gì.
- Huynh trưởng, mặc kệ ngươi tin hay không, vị trí Thiên đế này chỉ là mới bắt đầu, tương lai ta tất nhiên sẽ thành Thánh, nhưng hiện tại lại cần huynh trưởng trợ giúp.
Diệp Hiên thành khẩn lên tiếng, trong lời nói lại càng có lòng tin thật lớn.
Nhìn ánh mắt chờ mong của Diệp Hiên, sắc mặt Tử Vi đế quân biến ảo, hắn biết Diệp Hiên muốn hắn ở lại thiên đình. Tử Vi đế quân do dự, hắn hít sâu một hơi, qua hơn mười hơi, giương mắt nhìn Diệp Hiên, ánh mắt biến thành kiên định, nói:.
- Tốt, nếu hiền đệ muốn mưu cầu Thánh vị, vậy Tử Vi ta cũng không phải hạng người nhát gan, trợ giúp hiền đệ một tay.
Ba ngày ba đêm trôi qua.
Tử Vi đế quân đi ra Đấu Ngưu cung, không ai biết hai người nói chuyện gì, chỉ là Tử Vi đế quân trực tiếp hạ giới, trăm năm sau Diệp Hiên chính thức đăng cơ, hắn sẽ lần nữa trở về Thiên Đình, chỉ là ngày đó hắn cũng không phải đi một mình, có lẽ sẽ mang đến cho Diệp Hiên một kinh hỉ lớn.
Trong cung Đấu Ngưu.
Diệp Hiên ngước nhìn Thái Hạo Tinh Thần, đôi mắt mở ra, một tia sáng kiên định xẹt qua đáy mắt, âm thanh khàn khàn cũng vang lên trong Đấu Ngưu cung.
- Đạo thống tranh phong, vạn pháp tùy tâm, đây chỉ chỉ là mới bắt đầu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận