Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 281 - Tai họa ngầm của Diệp Hiên



Chương 281 - Tai họa ngầm của Diệp Hiên




Phốc phốc!
Nguyệt Thần phun đầy máu, nhuộm cả khoảng không, từ trên trời cao rơi xuống đất, thân thể mềm mại thon dài trực tiếp đập mặt đất ra một cái hố sâu hình người, ngực của cô xương đã sụp đổ, máu tươi trong miệng không cầm được tràn ra, một đầu tóc đen dính đầy tro bụi, bộ dáng vô cùng thê thảm.
Ầm!
Diệp Hiên từ trên trời cao lao xuống, khi chân hắn đạp đất, một tiếng nổ muốn sập trời truyền đến, mặt đất dưới chân nứt ra giống như mạng nhện, cảnh tượng đáng sợ trực khiến nhân loại trong Nguyệt Thần thành thét chói tai thành tiếng.
Quanh thân Diệp Hiên bộc phát ma quang rực rỡ, lệ khí trùng thiên, hắn giơ ra một chưởng, giống như phương thiên địa này đều vặn vẹo, chỉ thấy thân thể giập nát của Nguyệt Thần bị hắn hút tới tay.
Phốc!
Bàn tay trong suốt như ngọc của Diệp Hiên trực tiếp nắm cổ Nguyệt Thần, càng nhắc nữ nhân này tới khoảng không, năm ngón tay đang chậm rãi thu lại, làm cho chỗ xương cổ của Nguyệt Thần truyền đến từng tiến giòn vang, giống như sau một khắc sẽ tươi sống bị Diệp Hiên vặn gãy cổ mà chết.
- Tu vi chỉ là Phân Thần Kỳ, ngươi thật đúng là muốn chết, hôm nay nuốt tu vi Phân Thần Kỳ của ngươi, giúp ta vững chắc hơn.
Giọng Diệp Hiên lạnh lùng mà tàn độc, trong mắt còn có vẻ thị huyết lóe lên.
- Ngươi... Không chỉ là Độ Kiếp kỳ... Còn... Còn tu thành Bán Tiên Thể!
Sắc mặt lại Nguyệt Thần lần nữa tái nhợt, gian nan lên tiếng.
Sau khi giao thủ cùng Diệp Hiên, cô bất chợt phát hiện, mình không phải đối thủ của Diệp Hiên, trong khoảnh khắc đã thảm bại ở trong tay đối phương, ngay một tia sức hoàn thủ cũng không có.
Mà cái này còn không phải mấu chốt, vấn đề mấu chốt nhất là, thân thể đối phương giống như tạo thành từ Lưu Ly Kim Cương, quanh người lại còn tràn ngập một loại cảm giác tiên ý, đây rõ ràng chính là tu thành Bán Tiên Thể.
Đáng tiếc, Nguyệt Thần phát hiện tình huống này đã muộn, bây giờ mạng của cô đã rơi vào trong tay Diệp Hiên, có thể sau một khắc sẽ phải hồn phi phách tán mà chết.
- Bảo vệ Nguyệt Thần đại nhân.
Chợt, mấy nghìn hộ vệ Nguyệt Thần tức giận hét lớn, từ bốn phương tám hướng bao vây Diệp Hiên lại, chỉ là ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Hiên lại tràn đầy sự kinh sợ.
Ầm!
Đôi mắt Diệp Hiên vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, không có bất kỳ một lời nói nhảm nào, một chưởng vỗ ra hư không sụp xuống nổ vang, chỉ thấy hơn một nghìn hộ vệ Nguyệt Thần trong nháy mắt nổ tung, triệt để không còn tồn tại trên thế gian.
- Lui... Lui xuống... Các ngươi không phải đối thủ của hắn.
Bị Diệp Hiên gắt gao nắm ngay cổ, Nguyệt Thần hít thở đều trở nên khó khăn, nhưng vẫn run rẩy lên tiếng với đám hộ vệ.
- Diệp... Diệp Hiên... Ngươi... Ngươi có muốn thành tiên hay không... Ta... Ta có một bí mật động trời muốn nói cho ngươi.
- Ừm?
Nghe thấy lời của Nguyệt Thần, khuôn mặt dữ tợn tàn bạo của Diệp Hiên thoáng giãn ra, đôi mắt lúc này hơi nheo lại, sát cơ trong mắt đã dần dần mất đi.
- Bí mật gì?
Giọng Diệp Hiên thoáng nhẹ nhàng.
- Ngươi... Ngươi buông ta ra trước... từ từ nghe ta nói.
Sắc mặt Nguyệt Thần phức tạp nói.
- Hy vọng ngươi không nên gạt ta, nếu không thì ta sẽ cho ngươi biết, chết kỳ thực không đáng sợ, điều đáng thật sự là sống không bằng chết.
Diệp Hiên hung ác lên tiếng, thuận tay buông Nguyệt Thần ra.
- Ngươi đi theo ta.
Nguyệt Thần tìm được đường sống từ trong chỗ chết, cô liếc mắt nhìn Diệp Hiên, đôi mắt hơi lộ ra vẻ phức tạp, giống như đang do dự cái gì, nhưng cuối cùng ánh mắt cô cũng trở nên kiên định, giống như đã hạ quyết tâm, gọi Diệp Hiên một tiếng, sau đó cùng nhau bước đi.
Xích!
Bước ra một bước, lưu tinh xoay chuyện, sau khi Diệp Hiên đi theo Nguyệt Thần, người trong Nguyệt Thần thành ngốc trệ không tiếng động, chỉ là những kiến trúc bị tàn phá không khỏi chứng minh vừa rồi hai người từng xảy ra qua một trận đại chiến như thế nào.
...
Một ánh trăng sáng giắt ngang trên bầu trời.
Một gốc cây Quế cao trăm trượng cắm rễ ở trong cát, vốn là chạc cây xanh nhạt, nhưng lại tràn đầy màu máu nồng nặc, từng bộ hài cốt của con người hoặc của dị thú tán lạc dưới bốn phía Quế Thụ, liếc mắt nhìn lại, lòng sinh kinh sợ.
Ở trong mảnh sa mạc nhỏ hoang tàn vắng vẻ này sinh trưởng ra được một gốc Quế Thụ quỷ dị như vậy, thật sự là chuyện kỳ lạ, cũng để cho Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, đôi mắt nhìn về phía cây quế này bất chợt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Tiên ý!
Hai chữ đơn giản đã tạo thành chấn động cực lớn cho tâm linh Diệp Hiên, bởi vì dưới khí cơ cảm ứng của hắn, hắn hoàn toàn có thể cảm giác được gốc Quế Thụ có sinh mạng, mà tầng thứ sinh mệnh cây quế này rõ ràng còn hơn cả phàm nhân, nếu như không phải cẩn thận tỉ mỉ, căn bản không cảm nhận được.
- Ngươi đã biết Quảng Hàn tiên tử thì nên biết ở trong Nguyệt Cung Địa Tiên Giới kia có một gốc Quế Thụ vẫn luôn một mạch làm bạn bên cạnh tiên tử.
Đôi mắt Nguyệt Thần trở nên thâm thúy.
- Điều này có quan hệ gì với việc ta thành tiên?
Giọng Diệp Hiên hơi lộ ra nghiêm nghị.
- Ngươi không thành tiên được, bởi vì ngươi là dùng máu mà tu, trong cơ thể cũng không chút linh khí, dù cho ngươi có thể có qua được Cửu Thiên Tiên Kiếp, nhưng cánh cửa Tiên Giới căn bản sẽ không mở ra cho ngươi, vậy thì ngươi làm thế nào có thể thật sự trở thành tiên?
Nguyệt Thần nói đến đây thì lại nhìn Diệp Hiên cười thần bí, nói:
- Hơn nữa, ngươi chỉ là một con rối, làm thế nào Nguyên Linh sẽ để cho ngươi thành tiên?
Ba!
Chợt, một tiếng bạt tai vang dội truyền đến, chỉ thấy Nguyệt Thần trong nháy mắt đã bị tát lăn trên mặt đất, trên gương mặt tuyệt đẹp kia bị in lên dấu ấn năm ngón tay.



Bạn cần đăng nhập để bình luận