Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 285 - Bắt đầu loạn



Chương 285 - Bắt đầu loạn




Thành công hàng phục được cô gái này, đây cũng tính là thu hoạch lớn nhất của Diệp Hiên đi chuyến này, chỉ là có một chuyện lo lắng trong lòng vẫn luôn làm cho Diệp Hiên không thể nào mở ra.
Quảng Hàn tiên tử!
Bốn chữ đơn giản làm cho tâm thần Diệp Hiên nhộn nhạo, tuy trước đó Nguyệt Thần chỉ huyễn hóa ra dung mạo Quảng Hàn tiên tử, nhưng lại làm cho Diệp Hiên sinh lòng rung động, mà cái loại động tâm kia làm cho hắn thất kinh.
- Cái kia... Cái kia… Quảng Hàn tiên tử còn ở trong Nguyệt Cung?
Nghĩ đến Quảng Hàn tiên tử, Diệp Hiên đột ngột lên tiếng, điều này cũng làm cho hắn trong nháy mắt tỉnh dậy, chờ Diệp Hiên hối hận cũng đã muộn, dù sao lời đã ra khỏi miệng, muốn thu hồi cũng không kịp.
- Ah!
Nhìn Diệp Hiên lúng túng, Nguyệt Thần cười khẩy, nói.
- Ngươi đừng nằm mơ, đừng nói ngươi bây giờ là phàm nhân, dù cho ngươi trở thành tiên nhân, xách giày cho ngài ấy cũng không xứng. Ta có thể nói cho ngươi biết, tiên thần Phật Đà chư thiên, còn các chí tôn vô thượng chưởng quản tam giới kia đều vô cùng mến mộ ngài ấy, nếu thật sự có một ngày ngươi thành tiên bước vào Địa Tiên Giới, tốt nhất không nên theo đuổi ngài ấy, bởi vì ngươi căn bản không đủ tư cách.
Nguyệt Thần vô tình trào phúng, một chút mặt mũi đều không giữ cho Diệp Hiên, điều này cũng làm cho sắc mặt Diệp Hiên dần dần âm lãnh, ra tay bóp cổ Nguyệt Thần, hung ác nham hiểm nói:
- Ta nói cho ngươi biết, đừng nói ta không có chủ ý với Quảng Hàn tiên tử, dù cho Diệp Hiên ta có ý định, ta chính là muốn chơi người con gái đẹp nhất trong thiên địa, vậy thì thế nào?
Lời Diệp Hiên nói cực kỳ thô bỉ, cũng để cho Nguyệt Thần đỏ bừng cả mặt, lên tiếng quát.
- Ngươi... Ngươi to gan... Ngươi... Ngươi vô sỉ... Dám khinh nhờn chủ nhân nhà ta....
Ầm!
Diệp Hiên thuận tay vứt bỏ Nguyệt Thần trên mặt đất, trực tiếp đập mặt đất ra một cái hố sâu, lạnh lùng nghiêm nghị nói:
- Vô sỉ? Khinh nhờn? Ta nói cho ngươi biết, trong trời đất này không có chuyện nào Diệp Hiên ta không dám làm, ta cũng sẽ không cứ mãi nhỏ yếu, dù là chí tôn tam giới cũng tốt, hay là Đại La Kim Tiên ngoài tam giới không ở trong ngũ hành cũng được, Diệp Hiên ta sớm muộn cũng có một ngày sẽ đăng lâm cửu thiên, giẫm toàn bộ bọn họ ở dưới chân, lúc đó Quảng Hàn tiên tử là người đẹp nhất trên thế gian, ta cũng muốn cô ta quỳ ở trước mặt ta để cho ta phát tiết mà không dám có câu oán hận nào.
Theo những lời Diệp Hiên vừa nói ra, Nguyệt Thần muốn tức điên, cô tức giận muốn mắng chửi Diệp Hiên, nhưng lời đến khóe miệng lại phải nuốt trở về, bởi vì cô đã thấy sát cơ trong ánh mắt Diệp Hiên.
- Tốt tốt tốt. Mạnh miệng ai cũng biết nói, chúng ta chờ đến ngày đó. Nhưng Diệp Hiên, ta phải nói cho ngươi, nếu như có một ngày ngươi thật sự bước vào Địa Tiên Giới, ngươi sẽ phát hiện, lời hôm nay ngươi nói có biết bao ngây thơ và nực cười, nếu như lời nói như thế bị lưu truyền đến trong tai chư thiên tiên thần, kết quả của ngươi sẽ thê thảm tột cùng.
Nguyệt Thần lên tiếng.
- Có mạnh miệng hay không, hiện tại ngươi là nô bộc của ta, mà thân là nô bộc thì phải có tôn kính đối với chủ nhân, lúc này đây, ta có thể không giết ngươi, nhưng nếu lần sau ngươi lại không có tôn ti, ta sẽ đặt nguyên thần của ngươi ở trong Minh Hỏa mà thiêu đốt, muôn đời không được siêu sinh.
Diệp Hiên ác độc lên tiếng, nắm lấy quần áo Nguyệt Thần, trực tiếp hóa thành một vệt sáng trở về Nguyệt Thần thánh.
Nguyệt Thần thành.
Đã nhiều ngày, người trong thành luôn phải cẩn thận chặt chẽ, bởi vì Nguyệt Thần của bọn họ đã thua trận, thua ở trong tay Đông Phương Thần Vương - Diệp Hiên, trong lòng bọn họ đang cầu khẩn, hi Vọng Nguyệt thần có thể còn sống sót, như thế mới có thể che chở cho bọn họ an toàn.
Mấy ngày trôi qua, khi Nguyệt Thần lần nữa xuất hiện ở Nguyệt Thần thành, người trong thành lúc này có thể thả tảng đá đè nặng trong lòng xuống, tất cả đều trở lại như lúc đầu, chỉ là bọn họ khắc ghi trong đầu về sự khủng bố của Diệp Hiên.
Nguyệt Thần Điện, chẳng qua mấy ngày đã lần nữa được xây dựng.
Trong cung điện.
Diệp Hiên ngồi trên chỗ cao, đang lẳng lặng quan sát một quyển sổ trong tay.
Vũ Tuyệt Tiên cùng hơn mười thành viên Minh Phủ đứng ở hai bên, sau khi Nguyệt Thần trở thành nô bộc của Diệp Hiên, cô thả đám người Vũ Tuyệt Tiên ra ngoài.
Nguyệt Thần âm trầm đứng nghiêng ở bên cạnh Diệp Hiên, đã nhiều ngày qua Diệp Hiên luôn ra vẻ ta đây đối với cô, làm cho trong lòng cô cực kỳ khó chịu, nhưng lại không dám có chút phản kháng, dù sao cô còn phải nhờ vào Diệp Hiên mang cô trở lại Địa Tiên giới.
- Nguyệt Thần!
- Có thuộc hạ.
Nguyệt Thần khom người cúi đầu.
Diệp Hiên đóng quyển sách lại, bình tĩnh nói:
- Đây chính là bản đồ phân bố Thánh Thành phương tây mà ngươi biết?
- Không sai, trong mỗi một tòa Thánh Thành đều có một tàn hồn tiên thần, tu vi bọn họ hoặc cao hoặc thấp, người có tu vi thấp nhất vừa mới khôi phục lại Nguyên Anh Kỳ, người có tu vi cao nhất chính là Phân Thần kỳ.
Nguyệt Thần nói.
- Được!
Diệp Hiên nhắm mắt lại, chậm rãi gật đầu, trong mắt có một tia máu tanh lặng yên hiện lên.
Diệp Hiên suy nghĩ rất đơn giản, tu vi hắn bây giờ là Độ Kiếp trung kỳ, muốn nhanh chóng bước vào hậu kỳ, phải thôn phệ thật nhiều huyết khí, tuy toàn cầu nhiều huyết hồn dị thú, nhưng hắn cũng không thể đi các nơi tàn sát đám huyết hồn dị thú này.
Dù sao huyết khí của những huyết hồn dị thú này quá thiếu, mặc dù có thể để cho hắn thôn phệ, nhưng thời gian dài sẽ cực kỳ buồn chán, cũng không thể làm cho tu vi của hắn tăng mạnh, chỉ có tu vi những tàn hồn tiên thần này mới có thể làm cho hắn nhanh chóng bước vào Độ Kiếp hậu kỳ.
Không sai!
Diệp Hiên chuẩn bị ra tay với đám tàn hồn tiên thần, bởi vì sau một phen đàm luận cùng Nguyệt Thần làm cho hắn có một loại cảm giác cấp bách, khát vọng thành tiên càng cực kỳ cường liệt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận